Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 14: Phủ Tướng Quân



Đêm trăng rằm, thời điểm thích hợp để trốn đi đâu đó. Vì mỗi trăng rằm đều phải đến dùng bữa sáng hoặc bữa tối với Đoàn Nhạc Trì. Tháng trước đã đến vào buổi sáng thì tháng này đi buổi tối. Lúc ở cùng Đoàn Nhạc Trì, Lý Mạnh thường tỏ ra rụt rè e ngại. Tôn Lạc Anh vừa nhìn đã biết chủ nhân của lão cùng Đoàn Nhạc Trì không thuận thảo gì nhau. Do vậy hôm nay gần đến Nguyệt Phương điện, Tôn Lạc Anh lại giở thói tuỳ tiện.

“Dừng kiệu.”

Bọn kiệu phu tuân lệnh lập tức dừng lại, đám cung nữ ngáp dài ngáp ngắn không chịu chú ý nhìn đường tí nữa đã đụng vào nhau. Lý Mạnh cũng ngơ ra, không biết nàng lại định bày trò gì.

“Bệ, bệ hạ, người sao vậy? Sao đột nhiên lại dừng kiệu?”

Tôn Lạc Anh bước xuống kiệu, phủi phủi tay áo.

“Từ đây đến Nguyệt Phương điện không xa, trăng hôm nay rất đẹp, trẫm sẽ tự mình đến đó. Các ngươi lui về đi.”

Lý Mạnh do dự một hồi, vẻ mặt tràn đầy sự khó xử. Tôn Lạc Anh cứ nghĩ lão sẽ như thường lệ mà than vãn van nài, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn đến lạ, cứ thế mà dần cúi đầu rời đi. Có vẻ là thật sự sợ phải chạm mặt Đoàn Nhạc Trì.

Nàng ta cũng không để ý nhiều nữa, tranh thủ lúc bóng lưng của họ mờ dần, nàng cũng lẻn vào một góc hoàng cung rồi biến mất, không quên trùm áo choàng đen che kín mặt. Dựa theo trí nhớ mà lần đến những lối đi cũ trong cung, cuối cùng tìm thấy đường ra ngoài.

Dù là ban đêm nhưng bên ngoài thành Trường Ca lại vô cùng nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng. Tôn Lạc Anh không khỏi hơi choáng ngợp trước cảnh tượng lộng lẫy trước mắt. Cho đến khi nàng nhìn thấy ở góc thành có bóng người lấp ló. Tôn Lạc Anh đi đến, trong góc khuất mờ ảo, nàng lờ mờ nhìn ra được lệnh bài trên eo người kia đề chữ “Trần”. Nàng bèn tiến lại gần hơn, không ngờ hắn lại lùi lại.

Tôn Lạc Anh biết có lẽ binh sĩ dưới trướng Trần Tử cũng đã nghe qua danh nàng nên không tránh được có chút ghét bỏ. Vì vậy nàng dừng lại, liếc nhìn khuôn mặt kia, dù chỉ thấy một mảng đen u tối.

“Đưa ta đến gặp Trần Tử.”

Tên nam nhân này không động đậy, cứ như tai hắn không dùng được vậy. Thời gian nàng trốn ra ngoài từng giây từng phút đều quý như vàng. Thái độ chậm chạp của hắn khiến nàng sốt ruột không thôi.

“Ngươi nghe không hiểu lời ta nói à?”

Khi giọng nói Tôn Lạc Anh tỏ ra thiếu kiên nhẫn, lúc này hắn mới chịu chuyển động, giọng nói âm trầm vang lên, khiến nàng vô thức lạnh sống lưng.



“Trần đại tướng quân hửm?”

Binh sĩ đúng là binh sĩ, đến giọng mà cũng lạnh lẽo như băng. Tôn Lạc Anh đang hậm hực vô cùng, nhưng khi nghe hắn nói nàng lại cảm thấy…có chậm chạp tí cũng không sao. Từ đây đến sáng còn dài, không vội, không vội.

Tôn Lạc Anh gật đầu. Người kia ngẫm nghĩ một hồi, trông giống như đang quan sát nàng. Nàng ta hơi ngước mặt lên, để hắn nhìn thấy đôi mắt xanh ngoại bang đặc trưng của nữ đế. Sau khi hắn khẽ bật cười xác nhận một tiếng, từ từ xoay người bước đi, không quên quay mặt lại nhìn nàng.

“Mời.”

Tôn Lạc Anh đi theo hắn lúc thì qua lòng thành đô đông đúc, lúc lại đi vào ngõ tối vắng tanh. Đi mãi một hồi lâu mới đến trước cửa phủ đại tướng quân. Tôn Lạc Anh không khỏi thở dài, tiên đế phòng bị Trần Tử, nhưng không đến mức đẩy phủ tướng quân cách xa hoàng cung thế này chứ? Khiến nàng đi mỏi cả chân mới mò đến được đây.

“Sao ngươi không mở?” - Tôn Lạc Anh nhìn hắn.

“Ta có việc khác phải làm, người cứ gõ cửa tự khắc sẽ có người mở.”

Nói xong hắn liền rời đi, để lại nàng đứng đó chôn chân tại chỗ. Đám lão thần trong triều có ngạo mạn hay ngứa mắt nàng thế nào cũng không dám tỏ thái độ. Sao tên này to gan quá vậy? Nếu không phải nhân nhượng hắn là người hộ tống nàng thì nàng sớm đã phạt hắn thật nặng cho thoả cơn giận.

Đến khi có người ra mở cửa, cúi đầu cung kính khẽ kêu một tiếng “Bệ hạ”, sự khó chịu trong nàng mới dần hạ nhiệt. Sau đó hắn ló đầu ra cửa nhìn qua nhìn lại khoảng không tối mịt phía sau nàng.

“Ủa? Trần Tư Thuần hộ tống bệ hạ sao lại không cùng trở về?”

Tôn Lạc Anh đảo mắt, cái tên vô phép vô tắc đó hoá ra tên là Trần Tư Thuần. Nàng xua tay không buồn nói.

“Hắn nói còn việc phải làm sau đó đi mất rồi.”

Người gác cửa ậm ừ vài tiếng, chờ nàng đi vào rồi cẩn thận kiểm tra xung quanh lần nữa đề phòng có kẻ lén dòm ngó. Khi chắc chắn an toàn, hắn dẫn đường đến chỗ Trần Tử đang đợi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv