Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 13: Tiểu Sử Trần Tử



Trần Tử là công thần, cánh tay đắc lực của tiên đế, tiên đế có anh minh đến đâu cũng là thiên tử, tính tình độc đoán đa nghi. Đối với một trung thần như Trần Tử ông ta vẫn luôn nghi ngờ phòng bị. Bởi vì công trạng của Trần Tử quá lớn, lớn đến mức tiên đế nghĩ rằng bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không thưởng đủ. Sợ hắn ỷ công sinh kiêu, có lòng bất chính. Nhờ công của Trần Tử dẹp loạn biên cương, bình định nước nhà, Thiên Triều Đại Quốc đã đứng vững ở hàng ngũ chí tôn trong thiên hạ. Cái gai trong mắt tiên đế là Trần Tử cũng đã đến lúc được nhổ ra. Năm thứ hai sau khi Thiên quốc thái bình, tiên đế lấy lý do dùng danh Trần đại tướng quân trấn áp mưu đồ xâm phạm vào điểm yếu Thiên quốc của các nước lân cận, đày ông ấy đến Nam cương. Cũng từ lúc này, địa vị của quan võ trong triều không còn như trước nữa.

Nam cương vốn khô cằn, thời tiết lại nóng ẩm quanh năm, khó mà trồng được lương thực. Chính vì vậy mà các ngôi làng ở khu vực này nghèo đói khó khăn, quan lại triều đình cũng không buồn để mắt đến. Thiên hạ thái bình đã lâu, lâu đến mức các lão đại thần đều quên mất biên giới Nam cương là nơi hoàn hảo để xâm lược.

Vì để tránh sự nghi ngờ của Văn Kiệt Tuân và Mã Lang Thương, Tôn Lạc Anh đã đưa ra điều kiện cho Trần Tử phải tự lo liệu lấy một nửa lương thực còn lại. Trồng thứ gì đó ăn được ở Nam cương đã là khó, đằng này đòi hỏi binh sĩ phải trồng cây lương thực, chẳng khác nào bắt chó leo cây. Quyết định này của Tôn Lạc Anh khiến Trần Tử đứng trước hai con đường: Nếu ông ta rút quân trở về thì chính là muốn nói mình không chịu nổi khổ sở, binh sĩ dưới trướng ông ta không khác gì một lũ vô dụng, hơn nữa rời Nam cương là cho phép kẻ địch kề dao vào cổ mình. Nếu ông ta tiếp tục ở lại, lương thực không đủ dùng, binh sĩ dần dần tụt sức. Chuyện này nếu không lộ thì thôi, nếu lộ ra ngoài sẽ bị kẻ địch dòm ngó. Mà chính xác là quân Miên sẽ không do dự tấn công vào Nam cương. Lúc này có đánh cũng không thắng nổi. Cuối cùng không thể chống trả mà bại trận.

Tôn Lạc Anh dĩ nhiên không muốn chết lần nữa, nếu bị địch bắt sống thì e rằng không chỉ đơn giản là chết. Nàng ta đã đưa ra kế sách hoàn hảo này, ngoài mặt thì là tuỳ hứng vô tri, sau lưng âm thầm giúp đỡ Trần Tử. Vừa có thể trấn thủ biên cương, vừa có thể lấy lòng Trần Tử. Suy cho cùng dù không có thực quyền thì hoàng đế vẫn là hoàng đế. Không trái ý họ, họ cũng không dám trái ý nàng. Tự đưa người khác vào thế khó, lại tự mình cứu người đó ra, như vậy còn sợ không lấy lòng được ai nữa?

Thật ra đối với một cô nương từ nhỏ đến lớn bị nhốt trong biệt cung vốn không thể hiểu biết được muôn chuyện trong thiên hạ. Nhưng mẫu thân của nàng thì khác, bà là người Nhã Di Lý, lưu lạc đến Thiên quốc, trở thành hoa khôi trong thanh lâu nổi tiếng nhất lúc bấy giờ, cầm kỳ thư hoạ lẫn tri thức đều không thua kém một ai. Khi tiên đế gặp bà, ông đã say mê vô cùng, đưa về hoàng cung làm thiếp.

Nhưng người có thông thái đến đâu, ngay thẳng chừng nào cũng không tránh khỏi thủ đoạn của nữ nhân trong cung cấm, mẫu thân nàng bị giam vào lãnh cung, chịu biết bao cay đắng tuổi nhục nuôi nàng lớn lên. Những điều mà mẫu thân biết, đều dạy lại hết cho nàng.

Tôn Lạc Anh gõ gõ móng tay xuống bàn, nghiêng đầu nhìn ngọn lửa trong đèn dầu.

Nàng không thể biết được thái độ của Trần Tử chỉ qua lời nói của Lâm Trạch Vu. Phải tìm cơ hội để gặp mặt ông ta. Như vậy thì mới có thể quyết định bước tiếp theo nên đi thế nào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv