Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 12: Bước Đầu Thuận Lợi



Đúng vậy, đã thay đổi rồi, từ lúc nhìn thấy bộ mặt đó của ngươi ta không còn muốn gặp lại ngươi thêm lần nào nữa. Chỉ có bản thân Dung Chỉ ngươi là chưa bao giờ thay đổi, từ đầu đến cuối đều xem ta như hôn quân vô đạo, vết nhơ của hoàng tộc Thiên quốc.

Tôn Lạc Anh im lặng một hồi mới lên tiếng.

“Tiền triều lắm công nhiều việc, trẫm không có thời gian. Dung trắc phu nghĩ nhiều rồi.”

Nhìn qua khe hở trên lá sen, hai mắt nàng hơi nhíu lại. Không phải chứ? Tên điên này vậy mà lại bước xuống thuyền. Chiếc thuyền gỗ khẽ rung lắc, Tôn Lạc Anh không nhịn được bực dọc, kéo lá sen ra khỏi mặt, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào thân ảnh xanh đang tiến đến.

Dung Chỉ này cũng là một đại mỹ nam, dù thân thế có thể phân cao thấp nhưng trong hậu cung của nàng nhắc đến nhan sắc thì tuỳ tiện chọn ra vài người cũng là hàng hiếm trong thiên hạ. Nhưng cho dù với dung nhan này cũng không thể khiến nàng nguôi giận được. Hắn ta đến ngồi bên cạnh nàng, nụ cười ân cần kéo dài trên khuôn mặt.

“Bệ hạ bận lắm sao? Trưa hôm qua người vẫn có thời gian gặp Tư Đồ ngự phu, buổi tối còn đến chỗ Lâm thị lang mà. Bệ hạ đây là muốn nói chỉ không có thời gian gặp ta?”

Tôn Lạc Anh nhìn đi chỗ khác, sự chú ý rơi vào những bông sen hồng đang nở rộ trên mặt hồ.

“Dung Chỉ ngươi từ khi nào đã học theo thói tranh đấu ở hậu cung vậy? Trước kia ngươi đâu có như thế này.”

“Nếu Dung Chỉ còn không chịu tìm bệ hạ, không phải người cũng sẽ không tìm ta sao? Bệ hạ, người nói…có phải càng ngày càng chỉ xem Dung Chỉ không khác gì thái giám tổng quản bên cạnh người, ngoài quản lý sổ sách ra không còn tác dụng gì không?”

Hắn ta tiến đến bên cạnh nàng, Tôn Lạc Anh cũng không nhích ra, rõ ràng là không muốn cho hắn lại gần. Nhưng Dung Chỉ vẫn mặt dày không chịu buông, ngồi ở bên cạnh, dịu dàng vén một lọn tóc đen mềm mại qua tai nàng, đôi mắt tràn ngập ấm áp. Tôn Lạc Anh tránh sự đụng chạm của hắn, cảm thấy ghê tởm không thôi.

“…Thấy ngươi hỗ trợ hoàng phu hẳn là đã vất vả nhiều rồi. Trẫm không muốn làm phiền ngươi nghỉ ngơi.”

Dung Chỉ khẽ nhíu mày, đôi mắt đảo khắp từng đường nét trên mặt nàng.



“Bệ hạ dạo này phụng thể bất an sao? Ta thấy người cứ là lạ. Sao không nghe bọn nô tài báo lại? Bọn chúng làm việc kiểu gì vậy?”

“Đám nô tài chỉ biết làm theo lệnh thôi. Là trẫm không để họ báo cáo.” - Nàng chán nản trả lời.

Rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn, vậy mà vẫn dây dưa đến khi thuyền trôi đến cuối hồ. Dung Chỉ không hiểu thái độ kì lạ của Tôn Lạc Anh mà Tôn Lạc Anh lại càng không hiểu nổi biểu hiện của Dung Chỉ, cứ như là bị đoạt xá vậy, biến thành một người khác.

...****************...

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, Tôn Lạc Anh tựa đầu trên ghế, gác đôi chân trần trắng mịn lên bàn, bên cạnh xấp tấu chương. Nàng ta liếc nhìn Lý Mạnh chăm chỉ mài mực, hắn cả ngày chỉ biết mài mực mài mực.

“Gọi Lâm Trạch Vu đến đây hầu thánh, trẫm chán rồi.”

Lý Mạnh đặt thanh mực xuống, cúi đầu khom lưng từ từ lui ra ngoài.

Sau khi Lâm Trạch Vu đến, Tôn Lạc Anh lập tức đuổi lão công công đi. Để y ở bên cạnh nàng mài mực.

“Chuyện thế nào rồi?”

Những ngón tay thanh mảnh di chuyển đều đều trên khay mực, đôi mắt sáng ngời không lay động.

“Bệ hạ, Trần đại tướng quân rất ngạc nhiên trước kế sách của người. Ngài ấy nói sẽ xem xét đến đề nghị đó.”

Tôn Lạc Anh bỏ chân xuống, tay cầm lấy tấu chương mà đọc. Mặc dù nàng không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng đã ngứa ngáy lắm rồi. Không nhịn được mà tính đến bước kế tiếp. Lão tướng quân đó không lạ trước kế sách này, thứ làm lão phải dày công suy nghĩ chẳng qua là không nhìn ra được bộ mặt này của nàng từ sớm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv