Triều đình gần đây coi như không có chuyển biến gì đặc biệt. Chỉ còn việc nên chọn ai để liên hôn là trở thành chủ đề tranh cãi của các quan văn. Tôn Lạc Anh vốn không để ý việc họ tranh nhau thế nào, vì trong lòng nàng sớm đã có tính toán.
...****************...
Buổi trưa, sau khi dùng bữa, Tôn Lạc Anh nằm trên thuyền, lá sen xanh mát che trên mặt. Trong cung có hồ Diệp Tịnh, hồ này sen nở bốn mùa, đi xuyên qua vài cung điện, nàng đã thích kể từ lần đầu nhìn thấy.
Lý Mạnh ngăn cản hết lời, không muốn để nàng một mình trôi nổi trên hồ nhưng những lời của lão nàng chẳng bao giờ để vào tai. Vì vậy bọn họ không còn cách nào khác, di chuyển đến cuối hồ đợi nàng từ từ trôi tới.
Gió cuối hạ đã hơi se lạnh, tiếng lá sen khẽ động trước mạn thuyền khiến người ta có cảm giác yên bình. Giống hệt như lúc trước, khi còn ở biệt cung phía nam, mặc dù chỉ là một thứ xuất thấp hèn không ai quan tâm nhưng lại sống vô âu vô lo, không cần ngày ngày bị người ta điều khiển, bị người ta âm thầm hãm hại. Cũng không cần sống lại, phải dè chừng trên dưới trước sau. Kể từ ngày hôm đó, Tôn Lạc Anh vẫn thường gặp ác mộng, mơ thấy mình chết oan uổng, linh hồn chịu nhiều đau đớn khổ sở. Mỗi khi thức dậy trán nàng đều đổ đầy mồ hôi lạnh. Trong lòng không lúc nào được yên, đi một bước tính ba bước. Việc chết đi sống lại không biết là hoạ hay phúc, là bề trên cho nàng cơ hội hay muốn đày nàng xuống địa ngục lần nữa.
“Bệ hạ, ngủ ở đây không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh.”
Một giọng nói âm trầm phát ra, nghe có vẻ quan tâm nhưng thực chất chẳng có chút thật lòng nào. Tôn Lạc Anh chầm chậm mở mắt nhưng không hề dịch chuyển lá sen trên mặt mình, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với người kia. Mãi đến một lúc sau, khi cảm thấy người này vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, nàng mới lười biếng đáp.
“Dung trắc phu có lòng rồi.”
Dù sao thuyền cũng đang trôi, cứ với tốc độ này lát nữa cũng sẽ bỏ qua hắn mà thôi. Trừ khi là hắn đuổi theo, nhưng với tính tình của Dung Chỉ, có chết hắn cũng không làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Dung Chỉ - Trắc phu chỉ xếp sau Đoàn Nhạc Trì, là con trai thứ hai của Dung Bàng - Dung quốc công. Tính tình trầm lặng khó đoán. Kiếp trước cứ tưởng hắn cung kính, ân cần như vậy đều là thật lòng, nhưng đến khi sắp chết mới biết sự phục tùng của hắn chẳng qua chỉ là lớp mặt nạ được tô điểm thật đẹp, hắn vốn dĩ không có hảo cảm với nàng. Tôn Lạc Anh vẫn còn nhớ rõ lúc cơ thể suy nhược thường xuyên phải dùng thuốc, có lúc độc tố trong người hoành hành không ngừng, khiến nàng đau đến chết đi sống lại. Vậy mà trắc phu bên cạnh nàng lại chẳng bao giờ lộ ra vẻ mặt âu lo. Cho đến lúc độc ngấm vào nội tạng, Tôn Lạc Anh lăn lộn trên giường, cầu xin hắn giúp nàng lấy thuốc. Trong cơn đau thấu xương đó, nàng ta nhớ rõ dáng vẻ lạnh nhạt của hắn, khuôn mặt vô cảm nhìn nàng, đôi mắt không giấu được chút khinh bỉ. Trông giống hệt như đang muốn nói “Kẻ vô dụng như ngươi nên chết sớm thì hơn.”
Vì vậy, trong mắt Tôn Lạc Anh, từ Đoàn Nhạc Trì cho đến Dung Chỉ, Tản Điền đều cùng một bọn. Kẻ nào kẻ nấy đều mang một vỏ bọc khác nhau nhưng đều là những kẻ máu lạnh vô tình, chỉ sợ nàng không thể chết sớm hơn một chút. Sống qua cuộc đời rách nát trước kia không khỏi khiến nàng nghĩ những thứ xa hoa lộng lẫy đó quả thật ngay từ đầu không thuộc về nàng, chính vì cưỡng ép mà cuộc đời nàng mới hương tán ngọc tiêu.
Chỉ có điều không ngờ, Dung Chỉ này hôm nay ăn phải thứ gì, lại còn dừng thuyền nàng lại. Tôn Lạc Anh hơi sững người. Không phải nếu có thể tránh nàng thì hắn sẽ luôn không quay đầu lại sao?
“Bệ hạ, chỉ mới mấy ngày không gặp, lòng người đã thay đổi rồi?”