“Một lát nữa là mẹ được tan làm rồi, tan làm lấy được tiền sẽ đưa con vào trong chơi, con trai, con đợi mẹ thêm một lát nữa được không?”
Giọng điệu Vương Thanh Tâm dịu dàng nghiêm túc, đứa bé nghe xong , nghỉ ngờ vài giây mới gật đầu.
“Được, mẹ cố lên. Con sẽ tiếp tục ở bên cạnh mẹ!”
“Ngoan”
Đứa bé về ngồi lại chỗ bên hồ nước, cầm lấy miếng bánh bao còn dư tiếp tục cản.
Cô ta không nhìn theo nữa, xem thời gian, cách giờ tan làm vẫn còn một tiếng, thế là càng cố gắng phát tờ rơi hơn.
Sau khi nhóm người Thời Ngọc Diệp đi vào xong phát hiện trong thủy long cung cũng có không ít các cặp đôi yêu nhau, chỉ là không nhiều bằng trẻ con.
Nơi có nhiều trẻ con chắc chẩn rất ồn ào.
Mẫn Tuyết Nguyệt vô cùng hưng phấn kéo theo Vinh Sở Lâm, hai người giống như quay về khoảng thời gian yêu nhau ngày trước, ngọt ngào chụp ảnh ở khắp nơi.
Phong Thần Nam cảm giác mình sắp bị những âm thanh bô bô của họ làm ồn đến mức chấn động não, chốc lát lại lấy tay ngoáy lỗ tai. Một giây liền nhớ rõ.
Thời Ngọc Diệp nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhãn của anh không kìm được trêu chọc.
“Xem ra mấy đứa con trai trong nhà đã để lại cho anh không ít ám ảnh nhỉ”
“Cũng không hẳn là vậy, anh trọng nữ khinh nam. Toàn là con trai khiến anh sứt đầu mẻ trán, nếu như là con gái thế thì anh sẽ có thể cân bằng được rồi”
“Dừng, đừng tưởng nhân cơ hội dụ em sinh con gái cho anh”
Phong Thần Nam ôm giữ lấy eo của cô, thấp giọng nói ở bên tai.
“Anh không dụ, anh thuộc nhóm người hành động, thích động tay”
Chuyện này chứ chẳng còn chuyện nào nữa, vừa nghe cô đã nghe ra được ý đồ ẩn giấu bên trong.
Sắc mặt đỏ lên ngay lập tức, ngón tay véo một cái trên eo của anh.
“Anh im miệng cho em”
Anh cười tươi như ánh năng của mùa hè.
Cứ như thế cặp của Mẫn Tuyết Nguyệt đã tách ra khỏi cặp của Thời ngọc Diệp trong vô thức.
Mãn Tuyết Nguyệt thích đi đến chỗ có trẻ con, thường không nhịn được muốn chào hỏi con của nhà người ta, thậm chí còn lấn trong đội ngũ phỏng vấn học sinh tiểu học để nghịch ngợm cùng chúng.
“Này, bạn nhỏ, cô nghe nói chỗ này có rất nhiều cá mập, không lẽ các con không sợ bị cá mập đuổi theo ăn sao?”
“Cô ngốc, cá mập đều ở trong bể nước, không ăn nổi chúng ta đâu! Ha ha ha…”
Mãn Tuyết Nguyệt bị một đám con nít nói là đồ ngốc, nhịn không được bĩu môi, kéo Vinh Sở Lâm thấp giọng chê bai.
“Trẻ con bây giờ đều là ma quỷ sao, đứa nào cũng đều lanh lợi đến đáng sợ”
Vinh Sở Lâm phì cười.
“Con của chúng ta sau này sẽ thông minh hơn họ”
“Con nít vẫn nên ngốc một chút mới tốt, nếu không sẽ không dễ gạt, khó dỗ”
Mẫn Tuyết Nguyệt vừa nói chuyện vừa xem cá, không chú ý đến ở bên cạnh có một người đàn ông trung niên dáng vẻ khác thường, nhét tay vào áo khoác lông Hai người xem xong cá nước ngọt đang định đi qua khu cá nước mặn, Mẫn Tuyết Nguyệt lo nói chuyện với Vinh Sở Lâm , nhất thời không nhìn thấy bên cạnh có người, kết quả không cẩn thận đâm vào đối phương.
“ÁP “Cẩn thận!”
Vinh Sở Lâm kịp thời ôm lấy eo của Mẫn Tuyết Nguyệt mới không để cô ấy ngã xuống đất.
Nhưng người đàn ông trung niên bị đụng vào vai lùi liền mấy bước, con dao vốn được giấu trong áo khoác lông rơi xuống đất kêu †oang một tiếng.
Động tĩnh hơi lớn, đặc biệt là tiếng hét vừa rồi Mẫn Tuyết Nguyệt đã thu hút không ít ăn mắt quan tâm, lúc này mọi người đều đã nhìn rõ con dao trong áo của ông ta rớt xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tuyết Nguyệt vốn định quay đầu lại xin lỗi đối phương nhưng khi thấy con dao đó trên đất, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.
Hơi thở ớn lạnh đó truyền đến từ người của người đàn ông áo xanh đó.
Bảo an ở bên cạnh nhìn thấy có người mang theo vũ khí trên người liền đi lên trước cảnh cáo.
“Thưa ông, chỗ này của chúng tôi không cho phép mang theo vật nhọn vào trong, làm phiền ông tạm thời bảo quản ở tủ đồ chỗ trước quầy lễ tân”
Người đàn ông áo xanh vẫn luôn cúi đầu, không ai nhìn rõ ánh mắt của ông ta.
Chỉ thấy ông ta từ từ ngồi xuống nhặt dao rồi đứng lên, ngẩng đầu.
Lúc này mọi người mới phát hiện ánh mắt của người đàn ông áo xanh này có chút không đúng.
Vinh Sở Lâm kéo Mẫn Tuyết Nguyệt đến bên cạnh mình, lùi về sau liên tiếp vài bước.
Một đám trẻ con ở bên cạnh đều đang trốn ở đẳng sau hướng dẫn viên “Gô ơi, mắt của chú đó đáng sợ quá, đỏ ngầu..”
Cũng có vài đứa trẻ đi theo phụ huynh đến cũng bị hơi thở ớn lạnh trên người người đàn ông đó toát ra dọa sợ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi con muốn ôm!”
“Chú đó đáng sợ quá…”
Không chỉ có trẻ con mà ngay cả bảo an cũng chú ý đến, sau khi người đàn ông áo xanh nhặt dao xong, säc mặt dần chuyển từ bình tĩnh sang hung dữ.
Mạch máu trong mắt giống như ma vậy.
Bảo an cũng nhíu mày, vô thức lùi hai bước.
“Thưa ông? Xin ông hãy mang dao đến quầy lễ tân…”
Còn chưa nói xong, người đàn ông áo xanh đã ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt vô cùng hung dữ đáng sợ, rống lớn một tiếng: “Tôi muốn giết sạch hết các người! A..”
Vừa dứt lời, ông ta cần dao lên, nhanh chóng chém qua người của bảo an.
Hì hì!
Bảo an không kịp trở tay bị chém qua ở vai phải, lập tức chảy máu xuống đất.
“Chạy mau! Có tội phạm giết người!”
Tất cả mọi người ở đó đều bị hành động này của người đàn ông dọa cho kinh sợ hoảng loạn, chạy tán loạn ra ngoài.
Ngay cả Vinh Sở Lâm và Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Nhưng người có nhanh như thế nào đi nữa cũng không nhanh hơn dao. Đặc biệt là dao của một người đang phát điên đang.
không ngừng vung loạn xạ.
Mãn Tuyết Nguyệt chưa chạy được mấy bước đã nghe thấy ở đăng sau có người đuổi theo, cô ấy đang định quay đầu về nhìn thì nghe một tiếng xì.
Là tiếng của vật sắc nhọn cứa vào vải!
“Sở Lâm!”
“Đừng lo, chạy đi!”
Vinh Sở Lâm bị đối phương dùng dao đâm bị thương, thế là hạ quyết tâm, dừng lại đối mặt với người đàn ông áo xanh.
Mãn Tuyết Nguyệt gấp gáp muốn lên trước cứu người nhưng người đàn ông áo xanh cứ giống như lên cơn điên vậy, vừa vung dao loạn xạ vừa hét lớn tiếng.
“Tôi muốn giết các người”
Đối mặt với một kẻ điên, ra tay hoàn toàn không có thứ tự gì, cộng thêm Vinh Sở Lâm lại phải ứng phó bằng tay không, dù cho kỹ thuật võ có tốt hơn nữa cũng khó tránh khỏi lệch nhịp.
Trong chốc lát cánh tay đã bị chém thương đến mấy đường. Trong đó có một dao đâm vào bụng của anh ta.
“Sở Lâm!”
“Tuyết Nguyệt trốn nhanh đi, đừng lo cho anh Mẫn Tuyết Nguyệt không yên tâm, vội vàng nhìn khắp nơi, nhìn thấy ở trong góc có một bình dập lửa, đang định đi lên trước cầm lấy để phòng bị thì đột nhiên người đàn ông áo xanh từ bỏ tấn công Vinh Sở Lâm quay đầu đi về hướng của Mãn Tuyết Nguyệt.
Tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Vinh Sở Lâm không kịp ngăn lại!
Con dao sắc bén đâm vào sau lưng Mẫn Tuyết Nguyệt một cách nhanh chóng.
“AI”
“Tuyết Nguyệt!”
Khoảnh khắc bị dao đâm vào, cả người Mãn Tuyết Nguyệt đều cứng đơ lại.
Dường như máu bị đông lại, thậm chí còn có cảm giác chảy ngược.
Cô ấy đau đến nỗi kêu không ra tiếng, ôm lấy vai, ngay cả sức lực vùng vẫy cũng không có.
Người đàn ông áo xanh nhanh chóng rút dao ra, không dừng lại ở đó, tiếp tục đuổi về phía đông người.
“AI Người lớn trẻ con đều bị dọa đến kêu lên.
“Chạy mau!”
Người đàn ông áo xanh cầm dao chạy vào.
trong đám người, tóm được ai liền đâm vào một nhát.
Vinh Sở Lâm ở chỗ trước khi Mẫn Tuyết Nguyệt ngã xuống đất, đi lên trước ôm lấy người, khi nhìn thấy vẻ hồng hào trên gương mặt của cô ấy dần biến mất, cả người đều không ổn.
“Tuyết Nguyệt!”
“Sở Lâm, em đau quá..”
Ngay cả nói cô ấy cũng nói không ra hết câu, cổ họng giống như bị lửa đốt vậy, mới nói được vài chữ, vết thương liền đau đớn.
‘Vinh Sở Lâm lập tức cởi áo khoác ra, giữ chặt miệng vết thương của cô ấy nhưng cũng.
không có tác dụng gì vì chảy máu quá nhiều.
“Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay! Tuyết Nguyệt em chịu đựng nhé, ngàn vạn lần đừng ngủ