Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam tách ra khỏi hai người Mãn Tuyết Nguyệt rồi.
Hôm nay thủy long cung thật sự rất đông người. Cộng thêm bên trong thủy long cung được thiết kế giống như một mê cung vậy, nên khi xảy ra chuyện, những tiếng hét lớn ở bên kia hoàn toàn không truyền qua được.
Mãi cho đến khi những du khách bên kia hoảng loạn chạy ra ngoài mới thu hút được sự chú ý của mọi người.
“Chạy nhanh! Xảy ra chuyện rồi! Bên trong có người chết rồi!”
“ALAILAI”
“Ông ta đuổi đến rồi, mọi người chạy mau ‘Vừa vào thủy cung chưa bao lâu, những du khách đang xem sinh vật biển phải mất vài tiếng kêu mất phản ứng kịp.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông áo xanh.
đuổi đến, trong tay cầm theo một con dao.
dính máu tươi Trẻ con nhiều quá, chân ngắn chạy chậm nên người lớn chỉ còn cách ôm con lên chạy trốn.
Nhưng những giáo viên dẫn theo học sinh tiểu học đến tham quan không thể ôm được nhiều như vậy, chỉ có thể cố gắng kéo các bé chạy ra ngoài trốn.
€ó vài đứa bé không theo kịp, thế là bị người đàn ông áo xanh đó nhầm làm mục tiêu.
‘Vung dao lên chém xuống.
Mấy đứa bé bị chém bị thương cùng một lúc, hét lên một tiếng, ngã xuống đất chảy máu, khóc vô cùng đáng thương.
“Tha cho những đứa bé đó đi!”
“Mau đưa các bé chạy ra ngoài mau!”
Đông người quá Cửa của thủy long cung không tính là lớn Tất cả mọi người đều chạy về hướng cửa ra, cuối cùng bị kẹt ở hồ nước, mọi người đều rất lo lằng.
Lúc này, người đàn ông áo xanh đã vung dao đâm bị thương mấy trẻ con và người lớn rồi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam ý thức được chuyện này không dễ.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải chạy mà là tìm kiếm bóng dáng của Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm.
“Không thấy Tuyết Nguyệt đâu cả, không thấy cô ấy và Vinh Sở Lâm chạy rai”
Phong Thần Nam cũng không thấy bóng dáng của họ.
Hai vợ chồng cùng đồng thanh nói: “Có chuyện rồi”
“Anh đi cản người đàn ông đó, em vào trong tìm người.”
Phong Thần Nam trầm giọng nói xong, chạy về hướng của người đàn ông đó.
“Anh cẩn thận chút! Đừng để bị thương!”
Thời Ngọc Diệp lo lắng nói một câu, cần răng, cũng nhanh chóng chạy đi về hướng của Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm Ở bên này.
Khi Phong Thần Nam đuổi qua, đã có mấy người đàn ông to khỏe và bảo an bao vậy người đàn ông áo xanh lại, chuẩn bị tập trung sức của mọi người lại khống chế ông ta.
“Tôi sẽ giết chết các người!”
Người đàn ông lên cơn điên đó chẳng biết gì gọi là lùi bước, cầm dao xong qua, một lát đã chém bị thương một người đàn ông trong đó, giết ra cả vòng vây.
Phong Thần Nam không đuổi kịp, người đàn ông áo xanh đã lẫn vào trong đám đông, vung dao lên.
“A Không phải họ không muốn chạy.
Cửa ra quá bé, các du khách và nhân viên đều bị kẹt trong đám đông ở hồ nước kêu chạy mau.
Những người bị kẹt ở đằng sau còn chưa kịp trốn đi. Người đàn ông áo xanh đã đuổi đến, bất luận là bắt được người lớn hay con nít đều không tha.
“Ha ha ha, tôi muốn giết hết toàn bộ các người! Giết!”
“AI”
Tiếng hét vang lên ở khắp nơi.
Có người muốn đi lên ngăn ông ta lại, ngược lại còn bị đâm bị thương.
Ở đó không có ai khống chế được người đàn ông bị điên đó!
Cuối cùng cũng tan làm.
Vương Thanh Tâm đi đến khu nhân sự trả lại bộ đồ thú, nhận tiền lương, tiền đến tay lại phát hiện ít hơn so với dự đoán của cô ta.
“Quản lý, ở đây có phải trả thiếu một trăm hai mươi nghìn không?”
“Không phải giờ nghỉ trưa vừa rồi cô đã dừng lại ăn đồ rồi sao? Trong giờ làm cò chạy đi nhà vệ sinh hai lần, còn có mấy lần dừng lại nói chuyện với con trai của cô, còn nói chuyện với những người qua đường khác, những lần nghỉ lén này tất nhiên phải trừ tiền!”
Sắc mặt Vương Thanh Tâm chuyển xanh.
“Làm gì có chuyện như vậy.
“Còn cần không thế? Không cần thì mang qua đây!”
“Quản lý, có thể cho tôi đi bù thêm một tiếng không?”
“Cô tưởng tôi làm từ thiện sao? Cho cô nhiêu đây tiền đã rất nhiều rồi, đi đi đi, đừng làm lỡ việc của chúng tôi!”
Tên quản lý cay nghiệt đuổi Vương Thanh Tâm đi, không cho cô nhận tiền bù.
Lúc sáng khi cô đến xin việc đã tính xong rồi, làm việc năm tiếng, một tiếng được một trăm hai mươi nghìn, có thể lấy được sáu trăm nghìn.
Sáu trăm nghìn này đủ để mua một vé người lớn một vé con nít của thủy long cung, số tiền còn dư dùng để ăn tối.
Nhưng không ngờ rằng, tên quản lý hà khắc đó lại tính cả những thời gian lặt vặt mà cô ta nghỉ ngơi vào trong đó, trừ thắng mất tiền lương của một tiếng.
Bốn trăm tám mươi nghìn.
Nếu như dùng để mua hai tấm vé vào cổng thế thì sẽ phải nhịn bữa tối…
Sắc mặt Vương Thanh Tâm không tốt đi ra, con trai vô cùng vui vẻ chạy qua.
“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta vào thủy long cung được chưa?”
Đối mặt với đôi mắt tràn đầy hy vọng của con trai, Vương Thanh Tâm không nhẫn tâm chỉ đành nở nụ cười , dịu dàng nói: “Mẹ đi mua vé trước, con ở đây đợi nhé, một lát nữa mẹ sẽ quay lại”
Đứa bé không hề nghỉ ngờ gì, ngoan ngoãn gật đầu nói được.
Đợi đến khi Vương Thanh Tâm mua xong vé quay lại, dẫn con đi đến cổng, bỗng nhiên cúi người xuống dặn dò con trai: “Đột nhiên mẹ nhớ ra mình sợ nước, nhìn thấy cá mập sẽ sợ hãi, hay là con vào xem một mình nhé, mẹ đợi con ở ngoài”
Mặt của con trai chốc lát liền phịu xuống, ánh mắt hoảng sợ.
“Có phải mẹ muốn vứt con ở đây, không cần con nữa đúng không?”
“Không phải không phải, mẹ chắc chắn sẽ không vứt bỏ con! Chỉ là mẹ không muốn vào trong nữa, con lớn rồi, có thể vào một mình, đợi con chơi đủ rồi, mới đi ra về với mẹ”
Nước mắt của cậu bé vội chảy xuống.
“Me, mẹ không được đi, con không vào nữa, con không muốn xem nữa, Mẹ có thể đừng vứt bỏ con không!”
Trái tim Vương Thanh Tâm như tan nát.
Cô ta không biết vì sao đứa bé lại cho.
rằng cô ta muốn vứt cậu bé ở thủy long cung, nhưng mỗi lần nhìn thấy con trưng ra dáng vẻ không được an toàn như vậy thì trong lòng lại áy náy đau xót “Con trai, mẹ xin lỗi con…”
Cô ta vươn tay ra ôm con trai vào lòng.
“Mẹ chắc chắn sẽ không vứt bỏ con, là do không có tiền mua vé… mẹ biết con muốn vào trong chơi nhưng mẹ thật sự không mua nổi vé của người lớn…”
“Vậy con cũng không vào, mẹ, chúng ta không đi nữa, không tiêu tiền nữa”
“Con có thể vào trong chơi mà, mẹ chắc chắn sẽ ở ngoài đợi con ra”
Cậu bé kiên quyết lắc đầu.
“Không, mẹ không đi, con cũng không đi Con chỉ muốn cùng mẹ chơi, con không muốn vào một mìn| Giảng co hồi lâu, bỗng nhiên Vương Thanh Tâm nổi giận.
“Tiền mẹ cũng đã tiêu rồi, con còn muốn mẹ như thế nào? Mẹ đã nói chắc chắn sẽ ở đây đợi rồi con còn sợ cái gì?”
Cậu bé thấy mẹ bỗng nhiên đổi sảc mặt liền bị dọa, trong mắt tràn đầy vẻ ấm ức.
Ngay khi đứa bé muốn nói gì đó thì đột nhiên có một đám đông người chạy ra ngoài cửa thủy long cung.
“AI “Chạy mau!”
“Đừng cản đường, chạy nhanh chạy nhanh lên! Bên trong chết người rồi!”
Hai mẹ con Vương Thanh Tâm còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, người bên trong đã la hét, điên cuồng bỏ chạy.
Thậm chí có người còn dính máu.
Cô ta vô thức kéo tay con chạy, nhưng lại không đọ lại được sự xô đẩy của đám đông nên bị đẩy sang bên cạnh cửa ra.
“Mẹ ơi!”
Lần đầu tiên con trai thấy cảnh hỗn loạn như vậy, nắm chặt lấy tay của cô ta.
Trên mặt của lớn trẻ nhỏ chạy ra từ cửa của thủy long cung viết rõ sự kinh khủng và hoảng loạn.
Dọa cho Vương Thanh Tâm còn tưởng rằng cá mập của thủy long cung chạy ra ăn thịt người nữa.
Mãi cho đến khi đột nhiên có một người đàn ông áo xanh phá vòng vây chạy ra ngoài cửa, con dao trong tay không hề nể tình mà vung loạn xạ làm người khác bị thương, ‘Vương Thanh Tâm mới phát hiện ra nguy hiếm.
Không đợi cô ta đưa con trai bỏ chạy thì người đàn ông áo xanh đã khóa chặt hai mẹ con Dao không có mắt, mà người đàn ông lại điên cuồng chém loạn xạ!
“AI “Mẹ ơi!”