Vinh Sở Lâm trả lời: “Đợi sau khi con của chúng ta được sinh ra, em muốn đi lúc nào cũng được. Bây giờ em phải ngoan ngoãn một chút, đừng đi những chỗ nguy hiểm”
Cô ấy hừm một tiếng: “Khu vui chơi thì có gì nguy hiểm?”
“Khu vui chơi không nguy hiểm tính của em nghịch ngợm khó tránh được một số chuyện điên khùng mà em làm ra khi tâm trạng tốt lên, ngay cả tính mạng của em và con cũng mặc kệ”
Lần này Mẫn Tuyết Nguyệt không còn cách nào cãi lại nữa Thời Ngọc Diệp cười nói: “Quả nhiên Vinh Sở Lâm là người hiểu Mãn Tuyết Nguyệt nhất, lúc nấy tôi có khuyên thế nào cũng vô ích, anh ừa ra tay đã giải quyết được chuyện cô ấy âm Đã nói là sau khi phụ nữ mang thai sẽ bắt đầu thích ầm, tính cách kì lạ Những triệu chứng đặc biệt này hoàn toàn được thể hiện trên người của Mãn Tuyết Nguyệt bây giờ.
Nhưng Vinh Sở Lâm vẫn vui vẻ cưng chiều cô ấy, dù gì thì cũng đã mua lại khu vui chơi rồi, sau này muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, ôm xuống chơi cũng không vấn đề gì.
“Không đi khu vui chơi thì đi thủy long cung đi được không?”
Mãn Tuyết Nguyệt bĩu môi, trên gương mặt tràn đầy vẻ tức giận, giống như chỉ cần mọi người nói một câu không thôi, giây tiếp theo cô ấy sẽ ấm ức.
Vinh Sở Lâm suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, thủy long cung an toàn”
“Vậy bây giờ xuất phát thôi!”
Mọi người không chịu được sự ồn ào của bà bầu này, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp lái xe đi thủy long cung.
Phong Thần Nam bất lực lén lút kéo lấy Thời Ngọc Diệp giận dõi.
“Sao cứ phải chọn những nơi trẻ con đi vậy? Chán chết đi được”
“Tuyết Nguyệt thích trẻ con, tính trẻ con vẫn còn”
“Anh không thích trẻ con, anh thích em”
Vậy mà cũng có thể làm cho liên quan với nhau được, giỏi, giỏi.
Thủy long cung rất đông người.
Đa số là các phụ huynh đưa con nít đến, còn có một vài nhóm học sinh tiểu học đang tham gia tiết học ngoại khóa, đưa mắt nhìn ra xa là một đám nhóc con, Mãn Tuyết Nguyệt nhìn mà lòng như nở hoa.
“Quao, hôm nay nhiều trẻ con quá, đáng yêu thật, em không muốn xem cá nữa , em chỉ muốn đi xem bọn nhỏ…”
Giọng Vinh Sở Lâm cưng chiều: “Em đi soi gương đi, em cũng là một đứa trẻ.”
Phong Thần Nam xoa xoa mi tâm “Nhất định phải vào sao?”
“Sao vậy? Anh sợ nước?” Thời Ngọc Diệp không hiểu hỏi.
“Sợ trẻ con”
Sáu đứa con trong nhà ngày nào cũng gọi ba, bây giờ anh vừa nghe thấy tiếng của đám trẻ con om xòm liền cảm thấy đau đầu.
Thời Ngọc Diệp buộc miệng cười nhưng vẫn kéo anh đi mua vé cùng Không dễ gì đến được thành phố Hải Châu, dù nói không tính là thế giới của hai người nhưng cũng là một dịp hẹn hò thú vị hiếm có.
‘Vừa mua xong vé, quay người qua, Thời Ngọc Diệp phát hiện có một bóng dáng quen thuộc ở phía xa, không nhịn được dừng lại nhìn kĩ hơn.
Tuyết Nguyệt đi qua cầm lấy vé vào cổng, nhìn theo hướng mắt của cô.
“Sao vậy Ngọc Diệp? Thấy người quen hả?”
Thời Ngọc Diệp chỉ ở chỗ không xa.
“Người đó, hình như là con trai của Vương Thanh Tâm”
“Vương Thanh Tâm là ai?”
“Là cô Vương mà tớ và Phong Thần Nam gặp hôm qua”
Mẫn Tuyết Nguyệt hiểu ra.
Phong Thần Nam đứng ở đẳng sau cũng nhìn thấy con trai của Vương Thanh Tâm.
Cậu bé lúc này đang ngồi ở hồ phun nước trước cổng thủy long cung, một mình im lặng cản bánh bao.
Mặc dù đứa trẻ đã bảy tuổi rồi nhưng dinh dưỡng không được tốt lắm, người nhỏ bé, ánh mắt luôn hiện ra vẻ nhút nhát và tự ti, đặc biệt nhói lòng của Thời Ngọc Diệp.
Mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác thương con Đặc biệt là như bây giờ, không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ khi thấy các phụ huynh khác nắm tay các con đi vào thủy long cung.
“Sao cậu bé lại ngồi một mình ở đớ?
Không có người lớn đi theo sao?”
Mẫn Tuyết Nguyệt tò mò hỏi.
Thời Ngọc Diệp chú ý thấy đứa bé lúc nhìn lúc không về hướng nhất định ở xa, thế là lại nhìn theo, phát hiện thấy một con gấu Bọt Biển đang phát tờ rơi.
Cô lập tức hiểu ra.
“Mẹ của đứa bé đang phát tờ rơi, vậy nên đứa bé cũng được đưa đến theo”
Mẫn Tuyết Nguyệt cũng bị khơi dậy lòng thương cảm.
“Đứa bé đó nhìn có vẻ rất muốn vào thủy long cung. Tuyết Nguyệt, hay là cậu đi nói với cô Vương đó một tiếng, chúng ta đưa đứa bé vào thủy long cung?”
Thời Ngọc Diệp cũng nghĩ như vậy.
Cô quay đầu nhìn Phong Thần Nam một cái: “Anh thấy thế nào?”
Anh nhún vai: “Em quyết định”
Những chuyện lặt vặt này, nghe theo vợ hết.
Thời Ngọc Diệp đi đến trước mặt Bọt Biển, chào hỏi Vương Thanh Tâm.
“Cô Vương, là tôi.
Đối phương dừng lại một lát, chỉ thấy đầu của Bọt Biển hơi ngẩng lên, khuôn mặt của ‘Vương Thanh Tâm lộ ra qua miệng của Bọt Biển, lộ biểu cảm nghi ngờ.
“Ngọc Diệp? Sao cô lại đến đây?”
“Đến thủy long cung chơi, tôi thấy con của cô ngồi ở bên kia nên đoán được cô cũng ở chỗ này”
“À, thì ra là vậy, tôi đến để làm thêm… để con một mình ở trọ tôi không yên tâm nên đưa đến đây cùng”
“Thời tiết ở bên ngoài lạnh như vậy, hay là tôi thay cô đứa đứa nhỏ vào trong sưởi ấm nhé? Vừa hay cũng có thể đưa cậu bé vào trong chơi một chút”
Ý tốt của Thời Ngọc Diệp bị Vương Thanh Tâm từ chối ngay lập tức.
“Không cần, không cần, con trai của tôi không thích cá”
“Ö? Vậy sao?”
Thời Ngọc Diệp nghi ngờ nhếch mày nhìn qua, chỉ thấy đứa bé ở hồ phun nước đang nhìn chằm chăm vào bể cá ở ngoài cửa thủy long cung tràn đầy thích thú, không giấu nối ánh mắt hi vọng
Vương Thanh Tâm vô cùng kiên định từ chối.
“Không sao, một lát nữa tôi được tan làm rồi, đợi tôi lấy được tiền sẽ đưa nó đi mua vé vào trong chơi.”
Thời Ngọc Diệp thấy Vương Thanh Tâm xa cách như vậy cũng không cưỡng ép, thế là cười nói hỏi thăm vài câu rồi đi Mẫn Tuyết Nguyệt thấy cô không đưa đứa bé đến, hơi bất ngờ: “Cô ta không yên tâm để chúng ta dẫn theo đứa bé vào sao?”
“Có thể là do không muốn nợ chúng ta quá nhiều”
Tối hôm qua Phong Thần Nam cho Vương Thanh Tâm không ít tiền, số tiền trên chỉ phiếu đủ để nuôi sống cô ta hai tháng.
Thời Ngọc Diệp nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nhớ ra: “Em quên mất, muốn dùng chỉ phiếu phải đợi ba ngày, sợ là mấy ngày nay cô ta không đủ tiền ăn rồi”
Phong Thần Nam ngơ ra vài giây, mới nói “Là anh sơ ý, tối hôm qua không mang theo tiền mặt”
Nhưng bây giờ trên người của thanh niên làm gì mang theo tiền mặt nữa?
Lúc đó Vương Thanh Tâm từ chối nhận tiên của họ cho nên trước khi đi Phong Thân Nam đã để lại một tờ chỉ phiếu ở trên bàn.
“Cô ta cần giúp đỡ nhưng lại không bằng lòng nhận sự giúp đỡ của các cậu, đây cũng mâu thuẫn quá đi”
Mãn Tuyết Nguyệt vừa nghe được một số chuyện liên quan đến Vương Thanh Tâm từ miệng Phong Thần Nam, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chấp nhận chạy từ thành phố Hải Phòng đến thành phố Hải Châu cầu xin sự giúp đỡ của bà Vương nhưng không đồng ý nhận sự giúp đỡ của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, Logic này rất kỳ quái.
“Tiếp nhận giúp đỡ cũng phải kiểm tra tâm trạng nữa. Có người bằng lòng mở lòng ra nhận ân tình của người khác nhưng cũng có không ít người dễ thấy áy náy, bởi vì tự cảm thấy không xứng , không nhận nổi ân tình. Bà Vương giúp cô ta là do có điều kiện, đối với cô ta mà nói là giao dịch; Sự giúp đỡ của chúng ta là vô điều kiện khiến cô ta cảm thấy tự ti, không nhận nổi”
Thời Ngọc Diệp nhẹ giọng giải thích.
Cô cũng từng là một người phụ nữ tự ti như vậy, vì thế nên cô có thể hiểu được cách nghĩ của cô ta.
“Tớ vẫn không cách nào hiểu được, từ điển trong cuộc đời tớ không có từ nào là từ không nhận được”
Mãn Tuyết Nguyệt sinh ra ở giàu có nên tất nhiên chưa từng trải qua.
Thời Ngọc Diệp cười: “Đừng nghĩ nữa, chúng †a tự mình vào”
Bốn người cầm vé đi vào thủy long cung.
Vương Thanh Tâm lén lút liếc qua một cái, trong lòng hơi áy náy.
Con trai chạy qua ôm chầm vào bộ đồ gấu của cô ta, giọng điệu mang theo sự ấm ức nói: “Mẹ, rõ ràng mẹ đã nói sẽ cho con vào trong chơi, tại sao vừa rồi không cho dì ấy đưa con vào?”