dưới tác dụng của thuốc, Bạc Mộ Thanh giống như phát điên lên vậy, Chu Tử Nhạc giữ chặt người, cũng bị cào mấy nhát trên mặt.
" còn bao lâu thì mới tới bệnh viện vậy?."
Thẩm Sơ lần này quá tàn nhẫn, tìm thuốc ở đâu không biết, dược tính lại mạnh tới như vậy.
Bạc Mộ Niên không nó chuyện, nhưng ngay sau đó, chiếc xe rẽ vào trong một góc thì dừng lại.
Bạc Mộ Thanh bây giờ đã mất đi ý thức, kéo xé quần áo trên người hô nóng, Bạc Mộ Niên ôm cô vào bệnh viện, bệnh nhân khám trong đêm đều nhìn thấy cả, vẻ mặt cũng khác nhau.
Bạc Mộ Thanh bị mấy cô y tá đè xuống, tiêm một bình glucose, mới xem như từ từ bình tĩnh lai, Chu Tử Nhạc thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói chuyện, thì nhìn thấy Bạc Mộ Niên đi ra ngoài.
Anh sững người một lúc rồi cũng nhấc chân chạy theo.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện quá nồng nặc, Bạc Mộ Niên đi ra ngoài thông khí.
Chu Tử Nhạc đi tới gần anh: “Thẩm Sơ này… làm sao giống như thay đổi thành một người khác vậy?”
Bạc Mộ Niên nhìn anh một cái: “cậu muốn nói cái gì?”
Chu Tử Nhạc cười " vấn đề này, tuy Thẩm Sơ lần này làm rất ác, nhưng nói xa thì cũng phải nói gần, lần này việc em gái cậu làm cũng không kém là bao"
Bạc Mộ Niên cúi đầu châm điếu thuốc.
anh đương nhiên biết chuyện Mộ Niên làm, nếu không anh cũng không dễ dàng để Thẩm Sơ đi như vậy .
Ấn tượng của Chu Tử Nhạc về Thẩm Sơ cho tới bây giờ vẫn là tốt nhiều hơn là xấu.
hắn vẫn luôn nhớ đêm đó ở ONE, Thẩm Sơ đã chơi trống trên sân khấu một cách liều lĩnh, khí phái như thế nào.
"Tôi cảm thấy sau khi Thẩm Sơ ly hôn với cậu, giống như trở thành một con người khác vậy. Trước kia cô ấy vốn hiền lành dịu dàng, nhưng bây giờ thì không ai có thể xúc phạm tới cô ấy. Cậu vẫn nên nói chuyện này với em gái của mình đi, nếu không sớm muộn gì thì cũng ăn thiệt thòi ở chỗ Thẩm Sơ cho mà coi"
Bạc Mộ Niên thả một ngụm khói thuốc, nhíu mày " cô ta dám"
Chu Tử Nhạc cười: “Trước đây thì không dám, nhưng bây giờ thì không chắc.”
Bạc Mộ Niên ánh mắt tối sầm lại, hít một hơi, trầm mặc không nói.
Chu Tử Nhạc nói đúng, sau khi ly hôn, Thẩm Sơ như một con ngựa hoang đứt dây cương vậy.
Trước kia, Thẩm Sơ không dám nói nhiều thêm một câu, nhưng bây giờ thì, lại dám ngẩng cao đầu, đứng thẳng tắp, đón nhận ánh mắt của hắn không một chút lo sợ nào.
Chu Tử Nhạc thấy hắn không nói gì, cũng không lắm mồm nữa " được rồi, mình về trước đây"
Bạc Mộ Niên nhìn hắn một cái rồi gật đầu.
Xe của Chu Tử Nhạc vẫn còn đậu trong bữa tiệc, vì vậy anh chỉ có thể bắt taxi từ bệnh viện về.
kết quả còn chưa tới buổi tiệc, trên đường hắn gặp được bóng dáng quen thuộc------ Thẩm Sơ hơn một tiếng trước còn gặp.
Thẩm Sơ lúc nãy còn nói đi ăn tối, hắn vẫn còn tưởng cô nói giỡn, nhưng thật không ngờ cô đi ăn tối thật, còn ngay ở đây ăn nữa chứ.
Chu Tử Nhạc mừng rỡ, sau khi dừng đèn xanh đèn đỏ, anh yêu cầu dừng xe, tự mình đi qua đó. Trần Tiêu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Tử Nhạc, sắc mặt liền tối lại: “đen đủi mà!”
Thẩm Sơ nhướng mày, “Sao vậy?”
Trần Tiêu không lên tiếng, giơ ngón tay lên chỉ đằng sau cô.
Thẩm Sơ quay lại, nhìn thấy Chu Tử Nhạc đang đứng phía sau mình: “Hi, Thẩm Sơ, thật trùng hợp mà.”
Thẩm Sơ nhướng mày, thấy Chu Tử Nhạc định ngồi xuống, cô liền giơ tay nắm lấy ghế ở bên cạnh kéo đi.
Chu Tử Nhạc động tác chậm, không cầm được ghế "gặp cũng gặp rồi, ngồi cùng một chỗ được không?"
anh đối với dàn nhạc "mùa hạ năm đó" của Thẩm Sơ rất có hứng thú.
Thẩm Sơ nợ nụ cười cầm xiên thịt nướng ăn xong, vứt cây tăm xuống, nhìn Trần Tiêu đối diện mình, coi Chu Tử Nhạc ở bên cạnh thành không khí nói "ăn xong chưa, đi thôi "
Trần Tiêu lau lau tay "đi"
hai người đứng dậy rời đi, hoàn toàn phớt lờ Chu Tử Nhạc.
Chu Tử Nhạc tức tới mức nở nụ cười, cảm giác như mình xuống xe chỉ để bị coi thường thôi vậy.
Vừa định bắt taxi rời đi, anh nhìn thấy Thẩm Sơ cùng Trần Tiêu, bị mấy tên say rượu ngăn lại.
Chu Tử Nhạc nhìn vậy không khỏi vui sướng, bọn họ lần này nhất định sẽ cầu hắn cứu đúng không?