Ly Hôn Đi, Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ

Chương 32: Bạc Tiểu Thư Muốn Quỳ Xuống Sao



Bạc Mộ Thanh một bên khóc lóc cáo trạng, Thẩm Sơ mặt lạnh lùng không biểu cảm đứng ở đó nhìn Bạc Mộ Thanh và Bạc Mộ Niên bọn họ.

Bạc Mộ Thanh cả người chật vật, ôm cánh tay của Bạc Mộ Niên khóc thút thít.

Chu Tử Nhạc ở bên cạnh thở dài: “Thẩm tiểu thư, không cần phải là chơi lớn như vậy chứ?”

Trần Tiêu trợn mắt " Bạc tiểu thư cũng thật biết làm bạch liên hoa mà, dẫn đầu chơi trước, đến bây giờ thì sợ hãi đủ kiểu, ác nhân mà còn đi cáo trạng trước nữa hả?".

Thẩm Sơ lau lau tay, sau đó nhìn Bạc Mộ Niên "đến cũng nhanh đó chứ "

nói xong cô xì nhẹ một tiếng " Bạc gia không dạy dỗ Bạc tiểu thư được thì tôi hỗ trợ một chút"

nói xong cô quay đầu nhìn Trần Tiêu " đi thôi, đi ăn tối nào "

Thần Chu giơ chân đi về phía cửa, như thể vừa mới nãy, không có gì xảy ra vậy.

đồng thời cũng coi Bạc Mộ Niên như không tồn tại.

Tuy nhiên, khi cô vừa bước tới cửa, Bạc Mộ Niên mặt lạnh như băng đột nhiên giơ tay nắm lấy cô: “Xin lỗi.”

"Bạc tổng xác định thật sự muốn tôi xin lỗi? "



Nghe thấy anh nói, Thẩm Sơ quay lại nhìn anh, hơi mím môi lại.

lúc này, Bạc Mộ Thanh có người chống lưng giọng nói the thé vang lên, " em không muốn cô ta xin lỗi, em muốn cô ta quỳ trước cửa cơ"

Bạc Mộ Thanh lớn tới như vậy, nhưng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất tới nhường này.

Thẩm Sơ cười tủm tỉm nhìn Bạc Mộ Thanh, “Bạc tiểu thư muốn quỳ sao?”

"Thẩm Sơ!"

Bạc Mộ Niên lùng quát một tiếng, khiến Thẩm Sơ thực sự tức giận.

Bạc Mộ Thanh run rẩy nhìn Thẩm Sơ, trốn sau lưng Bạc Mộ Niên " anh ơi, cô ta cho em uống thuốc "

nghe được lời này của cô, Bạc Mộ Niên khẽ cau mày " đi bệnh viện "

Nhưng Bạc Mộ Thanh không muốn rời đi, không cam lòng, cô muốn Thẩm Sơ cầu xin cô: "Em không muốn, anh ơi! Em bị cô ta hạ thuốc rồi! Em muốn báo cảnh sát! Cô ta bắt cóc em còn hạ thuốc em! "

" được đấy, để tôi giúp Bạc tiểu thư gọi cảnh sát tới "

Thẩm Sơ lấy điện thoại ra trực tiếp bấm" 110 ", nhưng trước khi bấm số, cô nhìn Bạc Mộ Thanh nói," nhân tiện, kiểm tra chuyện của ngày hôm qua luôn một thể"

Bạc Mộ Thanh cảm thấy trái tim trống rỗng, cùng với tác dụng của thuốc, tay chân cô trở nên mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.



Bạc Mộ Niên vươn tay muốn kéo cô, Bạc Mộ Thanh nhìn Thẩm Sơ, Thẩm Sơ lại đang nhìn cô: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi, Bạc tiểu thư phải kiên trì một chút, chúng ta đến đồn cảnh sát lập biên bản.

Bạc Mộ Thanh sợ Thẩm Sơ luôn rồi, khi làm chuyện đó cô không định che dấu, nếu thực sự bị tra ra, thì nhất định phải ngồi tù.

Nghĩ đến đây Bạc Thanh Thanh thật sự đã sợ hãi, "Anh ơi, em khó chịu quá, em muốn đi bệnh viện, em khó chịu quá—".

Bạc Mộ Niên nhấc bổng Bạc Mộ Thanh lên, trước khi rời đi, anh ta còn lạnh lùng nhìn Thẩm Sơ một cái.

Thẩm Sơ đón ánh mắt của anh, không né tránh, nhàn nhạt nhìn lại.

Bạc Mộ Thanh lúc đầu nói quá lên là mình không khỏe, nhưng dần về sau tác dụng của thuốc càng lợi hại, khiến cô càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

lúc này ý thức của cô đã có chút rối loạn, vừa khóc vừa kéo quần áo của mình.

Bạc Mộ Niên không ở lại nữa mà ôm Bạc Mộ Thanh đi bệnh viện.

Trần Tiêu bĩu mỗi, không cam tâm nói " biết thế, khi thuốc phát huy tác dụng, thì đem Bạc Mộ Thanh vứt ra ngoài, xem cô ta còn kiêu ngạo kiểu gì"

Thẩm Sơ cũng có chút tiếc nuối, nhưng cô biết, khi thuốc đó phát huy tác dụng, thì cũng trả dễ chịu gì " bỏ đi, tha cho cô ta một lần trước vậy"

nếu như còn có lần sau, vậy thì cô sẽ không rộng lượng như vậy nữa

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv