Chu Tử Nhạc cất điện thoại, nhấc chân đi tới, nhìn Thẩm Sơ đang bị chặn lại, anh nhướng mày: “Cầu tôi đi, tôi sẽ đuổi những người này đi cho.”
Trần Tiêu nghe vậy, thì cười thành tiếng.
Thẩm Sơ cũng mím môi cười nhẹ, nghiêng đầu liếc nhìn Chu Tử Nhạc, cảm thấy người bên cạnh Bạc Mộ Niên, đầu óc đều có vấn đề mà.
nhiều năm rồi cô không bị người ta ngăn lại, bị ngăn lại cũng là mười năm trước khi còn học trung học, không nghĩ tới mười năm rồi còn đụng phải chuyện này.
Bạc Mộ Thanh đã bị Bạc Mộ Niên sớm đem đi rồi, tâm tình của cô đêm nay đặc biệt khó chịu.
Thẩm Sơ nhìn những người chặn cô lại này, bật cười thành tiếng" tôi không cho anh mặt mũi đấy, anh còn có thể làm được cái gì "
Chu Tử Nhạc ở một bên nghe thấy, cảm thấy Thẩm Sơ thật không biết trời cao đất rộng.
mấy tên này vừa nhìn cũng biết là côn đồ lâu năm, cô còn dám mở miệng khiêu khích.
Nhưng ánh mắt vừa rồi của Thẩm Sơ nhìn anh ta rõ ràng là đang trào phúng, Chu Tử Nhạc không khỏi tức giận, định cho hai người phụ nữ ngu dốt này, một bài học, sau đó anh ta sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Hừ, hắn thật sự là người rộng lượng mà, Thẩm Sơ đối xử với hắn như vậy, hắn còn không đi, lúc nguy cấp vẫn muốn ở lại giúp đỡ!
" không cho mặt mũi?, vậy thì đừng trách bọn này không nể mặt mỹ nhân đấy nhé!"
Thẩm Sơ mỉm cười, khi người đàn ông đưa tay ra, cô trực tiếp giơ tay đánh gãy cổ tay của anh ta, một tiếng gào rú đột nhiên phát ra.
Thấy lão đại bị thương, mấy tên giang hồ khác cũng xúm vào.
Thẩm Sơ lâu rồi không động thủ, hơn nữa đêm nay tâm trạng lại không tốt, vì thế ra tay không lưu tình chút nào.
Chỉ trong vòng năm sáu phút, bốn năm tên côn đồ bị Thẩm Sơ đánh cho ngã lăn ra đất.
Thẩm Sơ thu chân lại, quay đầu nhìn Chu Tử Nhạc ở bên cạnh đang ngoác miệng kinh ngạc, cô nhìn về phía Trần Tiêu : “Tiêu Tiêu.”
“đi thôi!"
Trần Tiêu đứng ở bên cạnh tránh trận chiến, ân cần giúp Thẩm Sơ phủi bụi ở bả vai " vất vả, vất vả rồi"
Thẩm Sơ đẩy tay cô ra " không có kinh nghiệm đánh đấm gì cả, đánh mà cũng buồn ngủ được luôn"
Chu Tử Nhạc đứng đằng sau lưng ".........."
nghĩ đến chuyện mình vừa làm, Chu Tử Nhạc cảm thấy mình thật sự là một tên đần mà.
Khi Chu Tử Nhạc định thần lại, Thẩm Sơ đã đi mất hút từ bao giờ rồi, anh nhanh chóng đăng đoạn video ngắn vừa quay được lên vòng bạn bè, còn nói thêm một câu: Nữ thần, nữ thần chân chính!
Sau khi đánh vài người có ý đồ xấu, tâm trạng của Thẩm Sơ tốt hơn rất nhiều, cô về căn hộ chuẩn bị đi tắm xong rồi ngủ.
Trước khi đi ngủ, cô khui một chai rượu vang.
Một đêm không mộng, đêm đó Thẩm Sơ ngủ rất ngon lành.
chủ nhật này cô rủ Trần Tiêu đi đại lý mua xe.
hơn tám giờ Trần Tiêu mang theo bữa sáng tới tìm cô, vừa vào cửa liền lấy điện thoại ra vỗ tay " tiểu ngũ, chiến tích anh dũng đánh người của cậu ngày hôm qua được đăng lên vòng bạn bè rồi này"
động tác vỗ vỗ mặt của Thẩm Sơ dừng lại " cậu quay video?"
Trần Tiêu lắc đầu " không phải mình, là tên ngốc Chu Tử Nhạc á"
Thẩm Sơ cười một tiếng "À"
Trần Tiêu hừ hừ " cái tên ngốc này tối hôm qua còn muốn tụi mình cầu hắn chứ, tự vả mặt chưa há há há há "
Trần Tiêu không khách khí ngay dưới bài đăng bình luận nguyên một câu " Chu thiếu, còn muốn tôi cầu anh sao?"
Chu Tử Nhạc vừa mới rời giường thì nhìn thấy bình luận "........."