Edit: Bờ Lu
Tiền thị thở dài một hơi rồi nói: “Con sinh ra trước, cha con một mình bỏ lên Thượng Hải làm ăn. Ông ấy cả năm cũng khó về lấy một lần, ở bên ngoài thực vất vả. Mẹ con lại có thai, bởi vì cùng bà nội con có chút không hợp nên trở về nhà mẹ đẻ, sau đó thì sinh em trai con. Anh rể nghe được tin tức thực vui vẻ, còn gửi tin về nói đang làm ăn phát đạt ở Thượng Hải, muốn đón ba mẹ con đi cùng hưởng phúc. Lúc ấy ta đang cùng gia đình đến Quảng Châu, mẹ con gửi thư nói việc này khiến ta thực cao hứng.”
Phùng Thế Chân cảm thấy da đầu tê dại, huyết sắc từng chút một rút đi.
“Nhưng là mệnh mẹ con thật không tốt”. Tiền thị cúi đầu gạt lệ, “Chị ấy mang theo con cùng em trai đi Thượng Hải tìm cha con, đi được nửa đường thì bệnh chết. Nghe nói anh rể trực tiếp đi xử lý hậu sự cho ba mẹ con, lại đem bệnh mang vào Dung gia làm cả nhà họ Dung cũng bệnh mà chết. Sau lại nghe nói anh rể vì quá thương tâm nên bán nhà bán đất đi Thượng Hải, không hề về quê. Trinh nhi, con làm thế nào không có chết? Con cùng cha con nhận nhau chưa? Còn em trai con đâu?”
“Con với em trai lạc nhau”. Phùng Thế Chân nói, “Mẹ với chúng con không phải bệnh chết, mà là nửa đường gặp bọn bắt cóc, bị giết chết”.
Tiền thị kinh hãi kêu lên một tiếng: “Sao lại thế này chứ?”
Phùng Thế Chân ngắn gọn đem chuyện mình được Phùng gia cứu, Phùng gia bỏ tiền lo hậu sự cho Bạch thị nói ra.
“Tro cốt của mẹ con tại sao ở chỗ con nhang khói?” Tiền thị như gặp sét đánh giữa trời quang, “Ta lại nghe người quen cũ nói, cha con đưa tro cốt hỏa táng của ba mẹ con vào phần mộ Dung gia!”
“Ai biết trong mồ kia chôn người nào?” Phùng Thế Chân cười lạnh, “Con còn không biết người kia có phải cha ruột hay không. Dì, bức ảnh kia là người đưa cho chúng con xem?”
Tiền thị liền gật đầu: “Ta có tất cả hai bức ảnh, một tấm là ảnh cưới cha mẹ con, một tấm chụp chung gia đình Tiền thị lúc con được một trăm ngày tuổi. Ảnh cưới đã đưa cho mấy người khác”.
Kia hẳn là trong tay Dung Gia Thượng. Phùng Thế Chân cùng Mạnh Tự An trao đổi ánh mắt.
“Nói về cha của con đi”, Phùng Thế Chân rót cho Tiền thị một tách trà.
“Anh rể là người tốt nha”. Tiền thị nói, “Lúc ấy láng giềng đều nói mẹ con thật may mắn. Anh rể rất tốt, gia cảnh cũng được, lại là người cầu tiến. Mắt thấy làm ruộng không ổn liền lên thành phố làm việc, bắt đầu kinh doanh từng chút một. Ông ấy đối với ba mẹ con cũng thực lòng, dăm bữa nửa tháng lại cho người đưa đồ về. Nào là nước hoa phương Tây này, son môi này, lụa ngoại, tóm lại là chu đáo. Sau này kiếm được tiền trở về liền đóng góp xây dựng từ đường. Bà nội con gặp người nhắc đến ông ấy đều nói: nhà chúng ta cùng ca nhi là phúc tinh giáng thế, tương lai còn có đại tiền đồ đấy. Ta sau lại nghe nói, cha con càng làm càng lớn mạnh, nghĩ đến lời bà nội con cũng đúng, chỉ là đáng tiếc không có phúc khí mà hưởng”.
“Ca nhi là ai?” Phùng Thế Chân cảm thấy xưng hô như vậy có chút quen tai.
“Chính là cha con đó”. Tiền thị nói, “Cha con có nhũ danh A Hòa”.
A Hòa...
Lại là một đoàn tia chớp, giống như chiếc rìu khổng lồ chia cắt biển ý thức, khuấy động ký ức như một làn sóng cuồng nộ.
Dung Định Khôn hút xong xụi lơ trên giường, hoảng sợ kêu lên tên này.
A Hòa, ngươi bị ta giết chết... Ta còn tự tay chôn cất ngươi...
Phùng Thế Chân cảm giác như bị người ta đấm mạnh vào bụng, khó chịu đến mức gập người, sắc mặt cũng tái đi.
“Có cái gì không đúng sao?” Tiền thị không rõ nguyên do.
“Cho cô ấy một chút thời gian để thư giãn đi”, Mạnh Tự An nói, “Đại tỷ, Dung Định Khôn từng nói qua chuyện hắn phát tài, là làm gì mà phát tài?”
“Mua vé số!” Tiền thị rất đắc ý, “Chị ta từng viết thư nhắc tới. Nói anh rể ở Thượng Hải trúng độc đắc, có thể mua một ngôi nhà lớn với cả một cửa hàng rộng rãi! Còn nói muốn đón chị ấy cùng mấy đứa nhỏ lên thành phố hưởng phúc”.
Mạnh Tự An nhìn về phía Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân khẽ liếc qua hắn, đứng dậy đi đến góc phòng làm việc. Mạnh Tự An dập điếu thuốc, cũng đi theo.
“Thế nào?” Mạnh Tự An hỏi, “Lời bà ấy nói không thể tin?”
Phùng Thế Chân lắc đầu, “A Hòa kia... Dung Định Khôn từng nói, hắn giết A Hòa. Hắn thực sự sợ hãi A Hòa tìm hắn đòi mạng. Người như Dung Định Khôn còn sợ thiếu ít nợ máu sao. Có thể làm hắn thực sự sợ hãi, khẳng định là do nợ rất nhiều”.
Mạnh Tự An bỏ tay vào túi quần, đứng dựa cửa sổ cười nhạo: “Hiện tại mọi manh mối đều chứng minh được. Dung Định Khôn -- hoặc là nói, Tần Thủy Căn, vì đoạt vé số đã giết Dung Định Khôn thật, hơn nữa còn giả mạo hắn, dụ vợ con hắn xuất hiện để giết hại. Thậm chí còn dẫn dịch bệnh vào Dung gia, hại chết tất cả những ai có thể nhận ra ai là Dung Định Khôn thật”.
Gương mặt Phùng Thế Chân tái nhợt đến gần như trong suốt, tròng mắt như chết lặng, thất thần nhìn bụi cây khô héo ngoài cửa sổ.
“Hai người bọn họ quen nhau thế nào?” Cô hỏi, “Một người làm sao dễ dàng giả mạo một người khác như vậy?”
Mạnh Tự An quay đầu hỏi Tiền thị, “Đại tỷ, có biết anh rể bà lúc ở Thượng Hải có bạn bè gì không?”
“Bạn bè à?” Tiền thị nhớ lại, “Cái này cũng không rõ ràng lắm. Nhưng anh rể ta nhiệt tình lại trượng nghĩa, lại thích kết giao nên có rất nhiều bạn bè! Cả con trai ta cũng là bạn của ông ấy!”
“Có người nào có quan hệ đặc biệt tốt không?” Mạnh Tự An dẫn dắt, “Tỷ như, có người trông rất giống hắn?”
Tiền thị hai mắt sáng lên: “Ồ, đúng là có một người! Thời điểm anh rể mới lên Thượng Hải đã cứu một người muốn tự sát, còn giúp người nọ trả nợ tiền. Chị còn trách anh ấy tiêu tiền lung tung, anh rể nói người kia ngoại hình rất giống mình, cảm thấy rất có duyên. Ta nhớ rõ hai người bọn họ về sau còn kết bái huynh đệ”.
“Người kia tên họ là gì?” Phùng Thế Chân vội hỏi.
“Không nhớ rõ lắm!” Tiền thị lắc đầu, “Hình như là một thợ thạch cao. Bởi vì cha mẹ con cãi nhau vài câu chuyện tiền bạc, cha con nói người nọ tìm được một việc sửa mái nhà, tương lai có thể trả lại tiền. Con ta cũng làm công việc này nên mới nhớ rõ”.
Phùng Thế Chân vẻ mặt khó nén thất vọng, manh mối lần thứ hai lại bị cắt đứt.
Mạnh Tự An vội vàng đi khỏi công ty, để lại Phùng Thế Chân tiếp đãi Tiền thị.
Phùng Thế Chân cùng dì dùng cơm sáng rồi đưa đi phòng khách nghỉ tạm, còn sắp xếp một mụ mụ già phục vụ.
Nhà Tiền thị mở một cửa hàng tạp hóa, cũng có nhãn lực nên phát giác chuyện nhà chị mình chỉ sợ có chút phức tạp. Huống hồ trên mặt Phùng Thế Chân cũng không có điểm nào vui sướng niềm vui tìm được thân nhân, ngược lại còn thêm chút tối tăm trầm mặc. Tiền thị thức thời, cũng không lôi kéo Phùng Thế Chân ôn chuyện cũ.
Phùng Thế Chân ra ngoài, tự mình lái một chiếc Chevrolet mới tinh của Mạnh Tự An, đi một vòng xung quanh vùng phụ cận.
Phùng Thế Chân tính toán thời gian, quả thực trông thấy Phùng phu nhân vác theo giỏ thức ăn từ chợ về. Phùng phu nhân mặc một chiếc áo khoác chần bông sạch sẽ và gọn gàng cùng chiếc quần tây mới may. Trong giỏ rau còn có một túi tai heo kho. Xem ra hôm nay Phùng Thế Huân không trực ban mà về nhà ăn cơm.
Phùng tiên sinh cũng mặc một chiếc áo bông mới, đội chiếc mũ quân đội cũ, đang đứng ở cổng lớn, vừa nói chuyện phiếm với hàng xóm vừa chờ vợ về. Ông đỡ lấy giỏ rau, khẽ ngửi ngửi mùi thịt kho, cùng vợ cười cười nói nói rồi xoay người vào cửa, thập phần ân ái.
Phùng Thế Chân nhìn mãi, đến khi cửa lớn đóng lại mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Cô lại chạy xe đến bên hông bệnh viện. Vào giờ ăn trưa, các bác sĩ bước ra từ cửa sau của khu nhà ngoại trú, đi bộ đến nhà ăn. Phùng Thế Huân ngọc thụ lâm phong đứng giữa nhóm bác sĩ nam trông vô cùng nổi bật. Anh chắp tay rồi bước đi thật mau, mặt không biểu tình, có vẻ tâm sự nặng nề.
Phùng Thế Chân xem bộ dáng nghiêm túc này, nhịn không được mà bật cười.
Phùng Thế Huân bỗng nhiên đứng lại, nhìn sang.
“Thế Huân, ngẩn người làm gì đó?” Một đồng nghiệp đi tới vỗ vai anh, “Đi mau! Chậm chân, thịt kho tàu đùi gà đều bị cướp sạch!”
Phùng Thế Huân cười lắc đầu, thu hồi tầm mắt, theo đồng nghiệp cùng đi tới nhà ăn.
“Đúng rồi!” Vị đồng nghiệp kia hỏi, “Chuyện cậu xuất ngoại đi đào tạo sâu chuẩn bị thế nào? Khi nào thì đi?”
“Vé là ngày mùng 9 Tết”. Phùng Thế Huân nói.
“Tôi nghe nói cậu xin phía bệnh viện, muốn đưa theo một người nhà xuất ngoại?” Đồng nghiệp tò mò hỏi, “Y tá đều nói cậu muốn kết hôn, thật không?”
Phùng Thế Huân chỉ cười không nói, bước vào nhà ăn.
“Chẳng lẽ là thật?” Anh ta từng bước theo sát, “Ai da, không ít y tá trẻ muốn tan nát cõi lòng, cơ hội của bọn tôi tới rồi đây. Tôi nói cậu này, cũng kín tiếng quá cơ, có bạn gái lúc nào bọn tôi cũng không biết?”
“Không phải bạn gái”, Phùng Thế Huân nói, “Tôi tính đưa em gái cùng đi”.
Vị kia nghe xong vẻ mặt liền vô cùng cổ quái, “Em gái cậu? Cô ấy không phải đi Bắc Bình dạy học sao?”
Phùng Thế Huân đáp, “Học bổng lần này rất tốt, cô bé lại rất thông minh chăm chỉ. Tôi muốn giúp em gái chọn một trường học tốt, đi theo tôi, cùng nhau xin học bổng, có hy vọng học được tới học vị thạc sỹ”.
Đồng nghiệp liền tấm tắc: “Chưa từng thấy anh trai nào yêu thương em gái nhiều như vậy. Tương lai chỉ sợ vợ cậu khó chung sống hòa thuận với cô em chồng này đây”.
Phùng Thế Huân cầm mâm đồ ăn cười nói: “Không nhất thiết. Sẽ có cách lưỡng toàn thôi”.
“Phương pháp lưỡng toàn gì chứ?” Anh ta gặng hỏi.
Phùng Thế Huân lại không chịu nói, cười lảng đi chỗ khác.
Phùng Thế Chân lái xe, lang thang vô định trên đường cái Tô Giới. Bẵng đi một tháng trời, trên đường trừ bỏ thay đổi biển quảng cáo cũng không có gì khác biệt.
Định thần lại, Phùng Thế Chân mới phát hiện mình lái xe đến giao lộ Văn Xuân Lí.
Văn Xuân Lí đã rực rỡ hẳn lên, chung cư kiểu mới dựng lên sừng sững, đèn đường mới tinh, đường xi măng bằng phẳng sạch sẽ, một chút tàn thuốc vụn cũng không có. Gốc cây tàn đã bị xúc đi, thay vào là hàng bạch quả mới. Vài năm sau, những cây này lớn lên, mùa thu sẽ vô cùng rực rỡ xán lạn, trở thành cảnh đẹp khiến người ta thư giãn cả thể chất lẫn tinh thần.
Phùng Thế Chân đậu xe, đi vào ngõ. Viên cảnh sát cửa Nam An thấy cô ăn mặc sang trọng, lại bước xuống từ chiếc ô tô xinh đẹp liền xem cô là một kẻ giàu có đến xem nhà, hỏi cũng không hỏi liền để cô đi vào.
Nhà mới xây nhưng đường chưa tu sửa. Phùng Thế Chân dọc theo đường mòn vào phía trong, dựa vào ký ức mà tìm được vị trí nhà họ Phùng năm xưa.
Nơi này hiện là một ngôi nhà gỗ mới xinh đẹp kiểu Tây, cao hai tầng cùng một khu vườn trụi lủi. Nhà bên cạnh đã có người vào ở, bọn nhỏ vui cười chạy lên chạy xuống, vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu thư muốn mua nhà sao?” Người môi giới tưởng cô có ý, lại gần Phùng Thế Chân đưa danh thiếp, “Đây là kiểu nhà mới nhất do Dung gia xây dựng, từng căn đều biệt lập, trên dưới có bốn phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, hệ thống cấp nước mới nhất hiện nay. Tiểu thư nếu không thích nhà lầu, chúng tôi còn một căn sát mặt đường, cực hợp với phụ nữ độc thân như cô, tiểu thư...”
“Nhà cũ ở khu vực này đều bị dỡ bỏ sao?” Phùng Thế Chân ngắt lời hắn.
Anh ta sửng sốt nói, “Không hẳn”.
Phùng Thế Chân chỉ thuận miệng hỏi, nghe người môi giới nói vậy, ngược lại bị kinh hãi lắp bắp, “Nơi nào còn giữ?”
Anh ta đưa một lóng tay nói, “Góc hướng Tây có ngôi nhà cũ, không bị thiêu nhiều lắm, cũng không biết tại sao giữ lại”.
Phùng Thế Chân liền nổi lên lòng hiếu kỳ, đuổi anh ta đi, dọc theo đường phía Tây đi tới, quả thực thấy còn lưu lại một ngôi nhà cũ.
Ngôi nhà nằm bên cạnh cái cây to bị thiêu đến phát khiếp, cao hai tầng, ở giữa có một giếng trời. Phùng Thế Chân nhớ rõ, từ khi Phùng gia dọn đến Văn Xuân Lí, ngôi nhà này đã không có người ở. Cửa ra vào hay cửa sổ đều có song sắt. Tuy rằng bọn nhỏ không phải chỉ một lần đi vào khám phá, nhưng là chưa bao giờ thành công.
Hiện tại vách tường bên ngoài ngôi nhà đều đã được sơn lại, cũng giống mấy tòa nhà mới ở hai bên, nhưng lan can sắt trên cửa sổ vẫn như cũ, chỉ thay thế một cửa sắt mới. Cả ngôi nhà như một chiếc hộp sắt, ẩn chứa nhiều bí mật.
Phùng Thế Chân đối với căn nhà trầm tư hết sức, bên tai bỗng nhiên bắt lại được một tiếng nói quen thuộc.
Cô quay đầu, cách mấy chục mét trên đường có vài vạt áo người đang nhấp nhô từ chỗ rẽ đi tới. Thanh niên cao lớn mặc tây trang dẫn đầu kia, chính là Dung Gia Thượng.