Edit: Bờ Lu
“Hiện tại khu vực này đã bán được 60%”, Dung Gia Thượng giới thiệu, “Đi qua ba giao lộ nữa là bờ sông, thiết kế cảng cơ bản đã hoàn thành, thuyền tư nhân...”
Lời nói bỗng nhiên dừng lại đột ngột, anh bất giác nhìn về phía bên kia đường.
Những người đi cùng anh cũng nhìn theo, chỉ thấy con đường vắng tanh, một bóng người cũng không có.
“Gia Thượng, làm sao vậy?”, cô gái trẻ đi cùng anh cất tiếng hỏi.
“Không có gì”, Dung Gia Thượng tự giễu cười, “Xin lỗi, vừa nãy đã nói đến đâu rồi?”
“Bến cảng”, cô gái trẻ nhắc nhở.
Dung Gia Thượng gật đầu, lại nói: “Đây là cảng dân dụng, có thể neo đậu từ tám mươi đến một trăm thuyền. Còn có các cửa hàng hỗ trợ cùng các tòa nhà, căn hộ và khách sạn ven bờ đang đồng thời tu sửa”.
“Vậy thật tốt quá”. Cô gái trẻ vui vẻ mà cười, “Cả nhà chúng tôi đều thích biển, cảng phía đông quá xa, không bằng được có thể đậu thuyền ngay cửa. Ba, ba thấy có đúng không?”
Người đàn ông trung niên đi phía sau gật đầu cười: “Từ đây ra biển cũng tiện. Tóm lại là quà thành niên tặng cho con, con thích mới được”.
“Ba!”, Cô gái hờn dỗi, “Gia Thượng, anh thích biển không? Cậu em mới tặng một chiếc du thuyền nhỏ, tháng trước vừa mới hạ thủy. Em định mời bạn học và bạn bè mở tiệc cocktail trên thuyền, anh cũng tới chơi nha”.
“Cảm ơn Lý tiểu thư thịnh tình mời”. Dung Gia Thượng khách khí mà cười, lại không chút dấu vết đem cánh tay cô gái đang quấn lấy mình đẩy ra, “Tôi có chút sợ nước, bình sinh cố gắng không lên thuyền. Khiến tiểu thư mất hứng rồi”.
“Vậy anh đến tiệc khiêu vũ mừng nhà mới của em nha”. Cô gái trẻ vẫn chưa chịu bỏ qua, “Ba! Chúng ta mua ngôi nhà gần cảng kia đi! Xin ba đó!”
Người đàn ông trung niên ha hả cười, cũng không lập tức đáp ứng thỉnh cầu của con gái. Dung Gia Thượng vừa khách khí với con gái cưng của bọn họ vừa đưa đoàn tiếp tục đi xa.
Khi đi ngang cây cổ thụ khuyết, bước chân Dung Gia Thượng khẽ ngừng lại một chút, ánh mắt vô cùng ôn nhu lưu luyến.
Chờ đến khi người đều đi khuất cuối đường, Phùng Thế Chân mới từ sau cổ thụ bước ra.
Cô nhìn theo hướng Dung Gia Thượng, khẽ thở dài một hơi rồi theo đường cũ trở lại bãi đậu xe.
Thế Chân...
Một trận tê dại chạy dọc sống lưng, cánh tay cô vừa chạm cửa xe cứng đờ.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Phía sau, người qua đường xa lạ tới tới lui lui, không gương mặt nào quen thuộc.
Cô thở dài một hơi, nghĩ mình tự sinh ra ảo giác như thế quả thật vừa nực cười lại vừa bi ai.
Cô chui vào trong xe, đóng sầm cửa, nhanh chóng lái xe rời đi.
Dung Gia Thượng bước ra khỏi cánh cổng sắt giữa tiếng ô tô ầm ầm, anh bắt tay người đàn ông trung niên nọ. Nho nhã lễ độ, lịch sự đẹp trai, đã là một vị thiếu chủ có thể một mình đảm đương mọi chuyện.
Phố vừa lên đèn trời đã vội đổ mưa. Gió bấc thét gào, đem giọt mưa rầm rầm quật lên cửa sổ.
Phùng Thế Chân đã ăn xong cơm chiều, ngồi bên cạnh lò sưởi trong thư phòng Mạnh gia bồi Tiền thị nói chuyện phiếm giết thời gian. Tiền thị đã bình tĩnh lại sau những kích động từ sáng sớm, kéo tay Phùng Thế Chân liên miên chuyện cũ hai nhà Dung Tiền năm đó.
“Dung gia nhà con những năm đầu vẫn là phú hộ ở trấn trên, sau này thu hoạch trên ruộng đất năm sau không bằng năm trước. Thời điểm ấy con còn chưa được sinh ra, Dung gia đã có chút khó chống đỡ, người làm đều bỏ đi hơn phân nửa. Cha con là người nhìn xa trông rộng, cũng không muốn ở nhà trông vài mẫu đất, một lòng muốn ra ngoài làm ăn. Năm ấy mười tám tuổi, ông ấy mượn 50 đồng theo người trấn trên lên Thượng Hải buôn bán”.
“Mẹ con sao không cùng ông ấy lên Thượng Hải?” Phùng Thế Chân hỏi.
Tiền thị đáp: “Mẹ con qua cửa không lâu thì có thai con, đành phải ở lại Quách gia trấn. Trinh nhi, ta nghe nói cha con hiện tại là ông chủ giàu có bậc nhất Thượng Hải, con mau chút tìm ông ấy nhận nhau. Dì giúp con làm chứng, đảm bảo ông ấy không thể không nhận con!”
Phùng Thế Chân đạm mạc mà cười, lại hỏi: “Cha con nhiều bằng hữu lắm phải không?”
“Nhiều”. Tiền thị nói, “Cha con là người trượng nghĩa, bằng hữu đặc biệt nhiều. Sau khi đến Thượng Hải, ông ấy cùng một nhóm bạn thuê nhà. Bởi vì bạn bè có nhiều con cái nên đều nhường ở nhà lớn, chính mình lại sống trong gác xép. Về chuyện này, mẹ con còn oán trách ông ấy quá mức trung thực lại thành thật, lo lắng ông ấy bị thua thiệt”.
Trong đầu Phùng Thế Chân phác họa ra hình tượng một thanh niên chất phác lương thiện, lại hiện lên một Dung Định Khôn lãnh khốc dối trá. Cô vội vàng lắc đầu đem hình ảnh kia đuổi ra khỏi tâm trí.
“Cha con lúc trước ở Thượng Hải buôn bán gì kiếm sống?”
“Bán cái gì ta cũng không rõ”. Tiền thị nói, “Hình như là kiếm chút hàng hóa ở bến tàu rồi đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng. Sau này cùng bạn bè chung tiền thuê một cửa hàng, buôn bán tốt hơn nhiều. Đáng tiếc thời gian vui vẻ chẳng được lâu, người bạn này nợ tiền, ông ấy đành trả lại cửa hàng để đưa tiền cho người kia đi trả nợ”.
Vừa nói, Tiền thị lại than một tiếng: “Cha cùng mẹ con tuy rằng hàng năm đều ở hai nơi nhưng tình cảm vô cùng tốt. Trinh nhi, nhìn thấy con không biết ông ấy có bao nhiêu hạnh phúc”.
Phùng Thế Chân sâu kín cười lạnh: “Đúng vậy, không biết được đâu”.
“Cháu gái”, Tiền thị nói, “Lần này để dì xen vào chuyện người khác mà hỏi con một câu, con cùng Mạnh lão bản này là quan hệ gì?”
Phùng Thế Chân không biết nên khóc nay nên cười, nói: “Hắn đây là... Bằng hữu, chân thực nhiệt tình giúp con tìm người thân thôi”.
Người dì có chút thất vọng: “Mạnh lão bản nhìn thật đúng là người tuấn tú lịch sự, không biết đã kết hôn chưa? Con năm nay cũng 24-25, xác thực cũng nên suy nghĩ một chút chuyện chung thân đại sự”.
Phùng Thế Chân cười nói: “Không phải là đang tìm người thân sao? Đợi con nhận được cha, chuyện đó để ông ấy lo là tốt rồi”.
“Đúng là vậy!” Tiền thị vội nói, “Là ta hồ đồ. Chờ con trở về Dung gia, đến con trai tổng thống còn gả tới được!”
“Vậy tôi phải chuẩn bị một phần lễ thật dày mới được”, Mạnh Tự An cười lớn đi vào thư phòng, theo sau là Dương Tú Thành, người mang túi xách mặc áo choàng kiểu Trung Quốc.
Tiền thị vội vàng đứng dậy, lấy cớ rời đi. Dương Tú Thành đóng lại cửa thư phòng.
“Hỏi được gì không?” Mạnh Tự An cởi áo khoác thuận tay ném xuống sô pha, vừa rót rượu vừa hỏi.
Phùng Thế Chân nói: “Dì một mực cho rằng Dung Định Khôn là kẻ chính trực thiện lương, đối với người khác nhiệt thành nghĩa khí, cùng thê tử tình cảm nồng hậu. Hiện tại vị Dung Định Khôn sống trong phủ kia, không phải là do thê ly tử tán mà tính cách đại biến trở thành như vậy đó chứ, đó chính là thay đổi hoàn toàn một con người!”
“Nghe có vẻ họ thực sự là hai người hoàn toàn khác nhau”, Dương Tú Thành cười nói.
Mạnh Tự An rót ba ly rượu, đưa qua cho Phùng Thế Chân cùng Dương Tú Thành, “Dương tiên sinh có thể đem chuyện hôm nay chúng ta tra ra được nói cho Phùng tiểu thư”.
Dương Tú Thành gật đầu, đem công văn từ trong bao lấy ra một phần văn kiện đưa cho Phùng Thế Chân, “Đây là báo cáo khám sức khỏe của Dung Định Khôn. Tình trạng của hắn được viết rất tỉ mỉ, nói hai chân hắn gân cốt bình thường, cũng không gãy xương hay có vết thương cũ”.
“Không gãy xương...” Phùng Thế Chân lặp lại, “Các anh nói thử, hai người không có huyết thống sẽ giống nhau đến mức một người có thể giả làm người kia, hoặc thậm chí lừa gạt người thân đối phương được không?”
“Lại thêm chi tiết cho thấy không phải một người”. Dương Tú Thành nói: “Khẩu âm nói chuyện, hành vi thói quen cũng có thể bắt chước, nhưng vẫn sẽ có điểm khác nhau”.
Phùng Thế Chân sắc mặt lạnh nhạt nói thêm: “Cho nên, Dung gia cả nhà bạo bệnh mà chết, Bạch thị cùng con cái chết thảm. Những người trước đây thân thiết với Dung Định Khôn, những người có quan hệ thân mật, có năng lực phán đoán thật giả, tất cả đều chết sạch”.
Dương Tú Thành cúi đầu sờ sờ cái mũi.
Mạnh Tự An nhấp rượu nói, “Điều này cũng có thể giải thích vì sao cha cô lại giết mẹ cô, Thế Chân”.
Phùng Thế Chân chậm rãi gật đầu: “Lúc đó trời đã tối, lại là tiết trời mùa đông khắc nghiệt. Nếu một người có dung mạo cực giống cha tôi hóa trang thêm một chút, như là thêm râu, thêm mũ, mẹ tôi xác thật có khả năng nhìn không ra, nhận nhầm người”.
Mạnh Tự An nói: “Tôi nếu là ‘Dung Định Khôn', nhất định sẽ nhân lúc bà ấy không kịp phản ứng mà động thủ, sau đó đuổi giết cô. Đứa nhỏ bị thương, lại rơi vào trong nước khẳng định không sống nổi. Còn lại chỉ là đứa trẻ con còn trong tã, càng dễ xử lý”.
Phùng Thế Chân bắt lấy vạt áo trước ngực, ngồi xuống sô pha, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Không phải vô cơ mà Dương Tú Thành được các quý cô cực yêu thích. Hắn lập tức ôn nhu săn sóc mà nói: “Phùng tiểu thư đang vướng bận về em trai? Cô vẫn còn ôm ấp hi vọng, hi vọng cậu ấy vẫn còn sống sót phải không?”
Phùng Thế Chân nhắm mắt lại chua xót, gật gật đầu, “Tôi có thể mơ hồ nhớ lại chuyện khi đó, hắn muốn giết tôi. Nhưng em trai tôi cùng lắm chỉ là đứa trẻ vừa đầy tháng, hắn có lẽ... Tôi cũng không biết”.
“Có lẽ thực sự sống sót”. Dương Tú Thành nhẹ nhàng nói, “Dung Định Khôn tội ác chồng chất, cũng chưa chắc có thể xuống tay với đứa trẻ mới sinh. Ngày mai tôi đi tra một chút, xem Dung Định Khôn có đem đứa trẻ con nào tặng cho người khác hay gửi nuôi không”.
“Vì sao lại không hạ thủ?”, Mạnh Tự An đúng lúc cười lạnh, lại chế nhạo: “Giữ lại nuôi dưỡng hắn thành thanh niên, sau đó trở về tìm chính mình báo thù? Họ Tần kia diệt tận cả Dung gia, còn để ý một đứa nhỏ?”
Dương Tú Thành ngượng ngùng.
Phùng Thế Chân gắt gao nắm ly rượu, hai bàn tay lạnh ngắt, ngón tay đều tím tái.
“Tôi muốn gặp Dung Định Khôn”, cô nói, “Tôi muốn chính miệng hỏi hắn, hắn đem xác cha tôi chôn ở nơi nào. Mụ mụ -- dưỡng mẫu của tôi từng nói mẹ tôi về báo mộng, nói tôi nên tránh xa cha ra. Trước đây còn cho rằng Dung Định Khôn là cha ruột nên mẹ tôi mới nói như vậy. Hiện tai nghĩ đến, mẹ tôi trước khi mất đại khái cũng nghĩ giống tôi, cho rằng hung thủ là chồng mình”.
Phùng Thế Chân đặt chén rượu xuống rồi đứng lên, giọng nói trong trẻo chắc nịch vang lên trong thư phòng yên tĩnh, “Hai mươi bốn năm nay, cha tôi vẫn đeo trên lưng tội danh sát thê diệt tử, ông ấy ở trên trời có linh không biết đã chịu bao nhiêu oan khuất. Tôi phải cho ông ấy một cái tên chính đáng! Còn là để an ủi mẹ. Để bọn họ không còn hiểu lầm. Tôi... Tôi muốn tìm được cha tôi!”
Cô đột nhiên quay mặt đi, đỡ lưng sô pha mà đứng, bả vai run rẩy, thật khó khăn hô hấp.
Hai người đàn ông đang ngồi đều vờ như không thấy ánh nước trên mắt cô, cúi đầu uống rượu không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, Phùng Thế Chân kiềm chế được cảm xúc. Lại ngồi xuống ghế sô pha.
Mạnh Tự An chuyển chén rượu: “Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta vẫn nên đi tìm di thể của cha cô trước, mang theo chứng cứ đi bức Dung Định Khôn thừa nhận tội ác sẽ thích hợp hơn. Dung Định Khôn hiện tại tuy rằng tàn nhưng chung quy không phải người bình thường. Tùy tiện tới cửa giằng co, ngược lại dễ dàng bị hắn lừa dối dắt mũi”.
“Nhưng thế này giống như mò kim đáy bể”. Dương Tú Thành nói, “Đã là chuyện hai mươi bốn năm trước, ai biết được Dung Định Khôn đem thi thể giấu ở đâu? Có lẽ sớm đem lửa thiêu mất – Xin lỗi, Phùng tiểu thư, tôi...”
“Những gì anh nói đều có lý”. Phùng Thế Chân nghẹn ngào nói, “Nhưng hắn không thiêu! Thất gia, còn nhớ rõ lần đó tôi thừa dịp Dung Định Khôn hút thuốc phiện mà hỏi không? Hắn nhầm tôi thành A Hòa, nói hắn tự tay chôn người. Chôn phải có mồ, có mồ thì nhất định tìm được!”
“Phạm vi cũng không thu nhỏ được bao nhiêu”. Mạnh Tự An nói, “Trời đất lớn như vậy, hắn có thể đem cha cô chôn ở bất cứ chỗ nào”.
“Không!” Hai mắt Phùng Thế Chân dần sáng lên, “Không, người như Dung Định Khôn sẽ không tùy tiện xử lý một khối thi thể quan trọng như vậy! Điểm đặc sắc nhất của hắn, chính là đa nghi. Hắn giết người, cướp lấy thân phận đối phương. Hơn hai mươi năm qua, hắn vẫn luôn lo nghĩ bất an. Hắn nhất định đem cha tôi trấn trụ, tránh oan hồn cha tôi trở về đòi mạng báo thù”.
Dương Tú Thành suy tư gật đầu, “Có chút hợp lý”.
“Nếu tôi là hắn, tôi sẽ đem thi thể chôn ở nơi bản thân có thể hoàn toàn khống chế”. Phùng Thế Chân nói, “Chẳng những có thể đảm bảo sẽ không có người phát hiện, còn có thể tùy thời đi xem xét, khiến chính mình an tâm!”
Mạnh Tự An càng nghĩ càng thấy có ý tứ: “Kẻ thù Dung gia ở Thượng Hải không ít, ai cũng vui lòng khai quật mấy chuyện gièm pha của hắn. Dung Định Khôn sẽ không để nhược điểm lớn như vậy lọt vào tay kẻ khác, kia hẳn là đem di thể lệnh tôn giấu ở địa bàn Dung gia”.
Phùng Thế Chân lưu loát đứng dậy, tìm kiếm trong mớ sách vở chất đống trên bàn, thấy một tờ bản đồ Thượng Hải, lấy đinh mũ liền ghim ở trên tường.