EDIT: BƠ
Dung Gia Thượng bước vào trong phòng, dẫm lên đống thức ăn bị quât đổ trên tấm thảm, những vết dơ bẩn cùng với những món đồ gốm sứ bị vỡ vụn.
Buổi tối, trong phòng chỉ mở mấy ngọn đèn nhỏ trên tường, cả căn nhà đều âm u, bộc phát giống như một nhà tù giam giữ phạm nhân. Mà Dung định Khôn trong bóng tối đang nằm co rút lại trên giường. Tiếng thở phát ra khàn khàn, giống như một con ma đang bị kẹt trong hầm trú ẩn.
Người làm kinh hồn bạt vía hướng Dung Gia Thượng nói: “Cơn nghiện thuốc của lão gia quả thật kịch liệt, mới vừa nãy thiếu chút nữa đem gian phòng đều đập loạn lên. Đại tiểu thư gọi bác sĩ Thompson qua để cho lão gia một mũi tiêm, ngài ấy mới ngủ.”
Dung Gia Thượng vẫy tay đuổi người làm đi, kéo một chiếc ghế đến, ngồi phía dưới mép giường. Dung Định Khôn bọc trong chiếc chăn, ngủ trong tâm thế cảm giác bất an. Tên gương mặt nhăn nheo vàng đen của ông ta tràn đầy mồ hôi, hô hấp nặng nề. Chỉ là đầu tóc là hơi có chút tóc hoa râm, ngắn ngủi trôi qua mấy ngày thì đã liếc hơn phân nửa. Ngày xưa là một người đàn ông trung niên cao lớn, giàu có đầy mị lực. Bây giờ lại trở thành một lão đầu gầy gò khô quắt, đang nằm trong tấm đệm không ngừng run rẩy.Tiếng hô hấp trong lồng ngực phập phồng, tựa như tùy thời đều có thể tắt thở.
Trong hồi ức của Dung Gia Thượng, Dung Định Khôn từ trước đến giờ không phải là người ôn nhu từ ái, nhưng ông ta luôn là một người cao lớn khỏe mạnh, là trụ cột chống đỡ trong cái nhà nay. Dung Gia Thượng khi còn nhỏ, cho rằng trụ cột này vĩnh viễn sẽ không bao giờ đổ xuống, cũng không biết rằng mình có thể thay thế ông hay không. Nhưng là không có ai không nghĩ tới, cây trụ cột này cũng đã sớm mục nát từ bên trong. Chỉ cần một viên đạn, một chút thuốc phiện là có thể để cho Dung Định Khôn hoàn toàn ngã xuống.
Mà Dung Gia Thượng phát hiện mặc dù bản thân còn chưa chuẩn bị tốt, bản thân đã thay thế cha chĩa vào trần nhà, lảo đảo mà muốn ngã xuống. Anh không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu , dẫu sao bản thân cò quá non nớt. Nhưng là anh nghĩ một khi gánh nổi cái trách nhiệm nặng nề này, cũng sẽ không suy nghĩ đẩy trách nhiệm ra ngoài.
Có lẽ là do dược liệu qua đi, Dung Định Khôn hừ một tiếng, yếu ớt tỉnh lại.
Dung Gia Thượng cúi người, nói: “Cha, cảm thấy thế nào? Muốn ăn chút gì không ?”
Dung Định Khôn ở cặp mắt đục ngầu, có gắng nhận rõ người trẻ tuổi trước mắt. Sau đó, ông ta lạnh lùng chán ghét nói: “Cút.” Quay gương mặt đi chỗ khác.
Dung Gia Thượng xem thường, ngồi thẳng người, nói: “Vừa rồi, tôi và bác sĩ người Mĩ Robert trao đổi qua điện thoại. Ông ta nói đối với bệnh tình của cha có hứng thú. Nếu như thân thể cha có thể, bây giờ tôi có thể kêu người đi chuẩn bị. Tôi sẽ tự mình đưa cha đi New York. Đại phu nhân và các dì, cha muốn cùng ai bồi đi, chỉ cần nói một tiếng. Nếu như giải phẫu thuật lợi, cha còn có cơ hộ ở buổi lễ đính hôn của Phương Hoa, dẫn em ấy vào lễ đường. Hai em ấy định cử hàng hôn lễ theo kiểu phương Tây.”
Dung Định Khôn từ từ xoay đầu lại, dùng cặp mắt hung ác nhìn chăm chú con trai cả.
“Mày biết cái gì buồn cười nhất không, Gia Thượng. Ban đầu, mày không hề muốn thừa kế gia sản của cái nhà này.”
“Đúng vậy.” Dung Gia Thượng gật đầu một cá, “Coi như là hiện tại tôi tiếp quản công ty, cũng không phải là xuất phát từ ý nguyện chủ ý của bản thân, mà là từ trách nhiệm. Tôi hiện tại đang cố hết sức trong nghĩa vụ của mình thôi.”
“Ngược lại, tôi đã cứu cả nhà họ Dung này!” Dung Gia Thượng lên giọng, “Dung gia cho dù là do cha dẫn đầu thiết lập, nhưng cũng không phải là do một mình cha lập nên. Nguyên lão và các cổ đông cũng không nguyện ý để cho mối thù nhà cá nhân cha và Mạnh Tự An mà tiêu hao tiền bạc. Tôi cũng không muốn để cho các em gái và em trai ở phía dưới bị dính vào những thứ nợ máu mà cha đã đi qua. Cha, người làm sao có thể tùy tiện mắng tôi là kẻ hèn yếu. Nhưng quả thật, tôi đã cứu cha từ trong đống tàn cuộc. Lúc nào, cha có thể suy nghĩ lai bản thân mình, mà là suy nghĩ đến người khác, thời điểm suy nghĩ một chút về người nhà, cha lại nghĩ đến làm thế nào để chỉ trích tôi.”
Dung Định Khôn mở miệng to thở hổn hển, hung hăn nhìn chằm chằm vào Dung Gia Thượng, “Không có tao, căn bản sẽ không có nhà họ Dung hiện giờ. Tao vì cái nhà này làm nhiều chuyện như vậy, một mình tao đã xây dựng lên tất cả. buông tha bao nhiêu thứ. Mày đã vì cái nhà này làm cái gì? Con trai, mày căn bản cũng không có tư cách chỉ trích cha ích kỷ!"
“Cha, người làm biết bao nhiêu chuyện đều vì bản thân mình!” Dung Gia Thượng cứng rắn nói, “ Người đối với đàn bà mà nói, xem như là món một đồ vật. Với ngươi, con gái cũng bất quá chỉ là tiền đặt cuộc cho đám hỏi. Sau khi ngươi tỉnh lại biết được chuyện của Phương Hoa, nửa câu quan tâm đều không có, mở miệng ra liền mắng em ấy là món hàng thua lỗ. Sau này, khi biết Ngũ Vân Trì nguyện ý cưới em ấy, rồi ngay lập tức rồi lời nói khen em ấy có phúc khí. Phương Hoa có bao nhiêu thương tâm, Phương Lâm có bao nhiêu thất vọng, người có biết không ?”
“Con gái nuôi lớn chính không phải là vì để có một mối hôn sự có ích hay sao?” Dung Định Khôn khinh thường, cười lạnh đáp, “Mày muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà Dung gia này, thì phải gánh nổi trách nhiệm. Nếu không thì vì nhà Dung gia tận sức, không thì vì nhà Dung gia mà xuất sắc hơn người. Cái nhà họ Dung này không dưỡng loại người vô dụng.”
“Vậy mẹ của tôi, Bạch phu nhân trước đó thì sao?” Dung gia thượng gây gắt hỏi, “Bà ấy đã vì người mà sanh con dưỡng cái, chỉ là làm trở ngại đến bám víu cao hôn của ngươi, thì phải đuổi cùng giết tận?”
Dung Định Khôn có mơ màng trong chốc lát, ngay lập tức liền quay trở lại, sắc mặt. Gương mặt như bị mây đen đè vậy, từ từ trầm xuống.”
“Triệu Hoa An và mày đã nói cái gì rồi?” Dung Định Khôn lạnh lùng hỏi.
“Triệu thúc?” Dung Gia Thượng khiêu khích, “Xem ra ông ấy còn có nhiều lời chưa nói với tôi.”
Dung Định Không cười lạnh nói, “Ông ta gần đây cùng đại phu nhân thường xuyên gặp mặt phải không?”
“Tôi không biết.” Dung Gia Thượng nói, “Cha nếu là muốn biết, có thể mời đại phu nhân qua đây.”
“Cái đồ tiện nhân đó!” Dung Định Khôn chửi rủa, “Tao cả đời này từng có nhiều đàn bà như vậy, có thể sắp đến đoạn cuối xem ra, vẫn chỉ có mẹ mày là người ôn nhu nhất, đối với ta tốt nhất. Gia Thượng, chuyện của Bạch thị vô cùng phức tạp. Mà Triệu Hoa An và Hoàng thị đều ngừơi đặc biệt mưu mô, chỉ có hai cha con chúng ta mới là huyết mạch tương liên chia cắt không ngừng. Con tại sao có tể phối hợp cùng người ngoài mà cùng nhau hại cha?”
“Tôi không hại cha.” Dung Gia Thượng nói, “Ngược lại, cha, tôi đây chính là cứu người. Tôi đã tận lực uốn én quá khứ mà đi bù đắp. tôi không muốn lại có một Mạnh Tự An khác luôn luôn nhảy ra tìm nhà họ Dung để báo thù?”
Dung Định không quay trở mình lại vào trong giường, trên mặt thờ thẫn nhìn rèm cửa đang che một nửa ở khung của sổ, nói: “Ta muốn hút thuốc phiện.”
“Cái này đối với thân thể cha không tốt.” Dung Gia Thượng nói.
“Ta cũng không muốn sống lâu trăm tuổi.” Dung Định Khôn hung hăn trợn mắt nhìn con trai một cái, “Lấy lại cây thuốc lá cho ta, ta sẽ nói chuyện Bạch thị cho con.”
Dung Gia Thượng yên lặng chốc lát, ấn chuông.
Nửa giờ sau, một cây thuốc phiện lớn có hương vị ngọt ngào đặt biệt, mùi hương tràn ngập khắp phòng ngủ. Dung Định Khôn nửa nằm trên giường, vừa hút vừa nhả, gương mặt trằn đầy sự thỏa mãn.
Dung Gia Thượng cố nén vẻ chán ghét, mở một cánh cửa sổ, lạn lành hít thở không khí tươi mát.
“Cha nói đi.” Dung Gia Thượng mở miệng.
Dung Định Khôn hắn giọng, nói: “Ta cùng Bạch thị sau khi thành thân với nhau, liền đến Thượng Hải làm ăn, cực ít về nhà. Bà ta không cam lòng cô đơn mà tranh thủ, cùng với người kia vụng trộm sinh ra một trai một gái. Ta cũng không nhận, muốn tiết lộ bà ta. Bà ta liền có kế hoạch cùng người đàn ông kia bỏ nhà theo trai. Nửa đoạn đường…cũng không biết là có phải gặp được giặc cướp, hay là người đàn ông kia đổi ý, tóm lại đã giết bà ta.”
Dung Gia Thượng nghe lời cha nói một hồi lâu, lãnh đạm hỏi: “Hai đứa bé kia thì sao?”
“Cũng chết rồi.” Dung Định Khôn nói, “Đều bị giết. Mày hỏi xong rồi liền cút đi, đừng quấy rầy ta hút thuốc.”
Dung Gia Thượng cười như không cười đứng dậy, đi qua bàn bên cạnh, tự mình châm một cốc trà. Sau khi uống xong, anh đi qua mép giường, đánh giá thần trí đã hoàn toàn mơ hồ của Dung Định Khôn.
“Cha” Dung Gia Thượng lên tiếng hỏi một lần nữa, “Bạch thị có một đôi trai gái, rốt cuộc có phải do cha làm hay không?
“Mới không phải” Dung Định Khôn mơ hồ lắc đầu, có chút chán ghét.
“Vậy đến tột cùng là ai?” Dung Gia Thượng hỏi.
Dung Định Khôn hừ một tiếng: “Là….Dung Định Khôn…”
Dung Gia Thượng cau mày, suy nghĩ một chú, hỏi: “Cha, người tên là gì?”
Dug Định Khôn chấn động một hồi, lập tức nói: “Ta là Dung Định Khôn, người Quách Gia trấn, ngũ danh là Quang Ca Nhi, phụ thân có phẩm hạnh…..”
“Tôi đã biết rồi!” Dung Gia Thượng Không nhịn được mà cắt đứt, “Đừng nói nữa.”
Dung Định Khôn mù mịt ngậm miệng lại, chậm chạp lại một lần nữa ngậm cây thuốc phiejn hít lên một hơi.
Dung Gia Thượng biết được tình tình của cha mình, tuyệt đối sẽ không đối với con trai mà làm ra hành động giả điên giả ngu, ông ấy hiện giờ nhất định đã mơ hồ. Có thể mỗi lần đặt câu hỏi, Dung Định Khôn đều có chút hỏi đáp một nẻo, để cho Dung Gia Thượng đối với cái đáp án đó suy nghĩ không ra, giống như vách ngăn ngăn cách, khiến hết sức khó chịu.
“Cha”, Dung Gia Thượng thuận miệng hỏi: “Vậy chồng của Bạch thị kia, đến giờ là ở nơi nào?”
Dung Định Khôn ánh mắt đăm đăm, giống như hồi tưởng lai chuyện gì thống khổ, cả người run rẩy co rúc.
“Hắn ta đã biến mất, tự tay ta….Từ nay về sau sẽ không có người nào có thể tìm được hắn!”
“Hắn là ai?” Dung Gia Thượng tum tay của phụ thân, “Cha, chính tay người đã làm chuyện gì? Người này rốt cuộc tên gọi là gì?”
Ánh mắt Dung Định Khôn tan ra nhìn Dung Gia Thượng, gằn từng chữ phun ra ba chữ: “Tần Thủy Căn.”
Dung Gia Thượng kinh ngạc, trên mặt đầy nghi hoặc: “Tần Thủy Căn không phải là….”
Dung Định Khôn không dừng cười được: “Lại cũng không có Tần Thủy Căn. Các ngươi đều không tìm được hắn ta.”
Dung Gia Thượng cả người rét run, như thạch trụ đứng lặng trước giường vậy, chăm chú nhìn người đàn ông giống quỷ đang hút thuốc phiện.
Ánh mắt Dung Định Khôn càng ngày càng rã rời, lời nói đã bắt đầu lộn xộn.
“A Hòa….” Ông ta lẩm bẩm, “Tôi thật sự đi đến bước đường cùng rồi! Anh tại sao lại không thông cảm cho tôi? Nếu như anh nguyện ý giúp tôi, tôi cũng không đến nổi đi tới bước này. Tất cả những thứ này, đều là do anh ép tôi…”
“Cha?” Dung Gia Thượng đẩy ông ta một cái “A Hòa lại là ai? Tần Thủy Căn, Dung Định Khôn, rốt cuộc cái nào mới là của người?”
Dung Định Khôn một mặt oán trách, thần trí càng ngày càng mơ hồ, lời nói loạn xạ, hoàn toàn không nghe rõ.
Dung Gia Thượng nhìn cha với hình dáng ủ rũ, sinh ra một cỗ bi thương không nói thành lời.
Đêm đến có mưa, liên tục đến trời sáng. Giọt mưa rơi trên lá cây trong đình viện, phát ra những tiếng xào xạc dày đặc, âm thanh nghe giống như tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bên mờ đá ngầm.
Phùng Thế Chân nghe tiếng mưa rơi cả đêm, sớm tinh mơ lúc vừa ngủ dậy, một lúc còn không biết là đang còn ở trong mộng hay không.
Nhà họ Mạnh không có nữ chủ nhân, cho nên so với nhà Dung gia càng thêm mấy phần vắng lạnh và trắng trong thuần khiết. Nghe người làm trong nhà đã được huấn luyện, đi bộ cũng yên tĩnh. Hoa tươi còn mang chút sương mai ở trong phòng căn phòng ấm áp, khiến không khí lơ lửng mùi hương thơm sớm mai nhàn nhạt.
Phùng Thế Chân mang một đôi giày đế mềm bước xuống lầu, nghe được tiếng người từ trong thư phòng truyền ra.
“Thế Chân sao? Mạnh Tự An thông qua cánh cửa lớn dã mở một nửa của thư phòng nhìn thấy một cô gái mặc váy choàng dài màu xanh. “Vào đi. Có một vị khách nhân, cô cũng gặp môt chút đi.”
Phùng Thế Chân trên mặt đầy nghi hoặc bước vào thư phòng.
“Chị?” Đi đôi với một tiếng thé kinh hãi, một người phụ nữ trung niên với hai bên thái dương đã bạc trắng, người phụ nữ trung niên mặc áo khoắc vải xanh xơ rin ngạc nhiên đứng dậy, giật mình trợn mẳt nhìn Phùng Thế Chân. Bà ta đã ngoài 40 tuổi, da trắng ngần, loáng thoáng có thể thấy lúc còn trẻ mấy phần sắc đẹp. Nhưng gia cảnh thanh bần, quần áo hết sức giản dị, sống lưng cũng quen cúi xuống.
Phùng Thế Chân chỉ cảm thấy bà ấy có chút quen mắt, bừng tỉnh hiểu rõ ra. Người phụ nữ này chắc là vị di mẫu Tiền thị kia.
“Vị này là đại tiểu thư, nhìn cho kỹ.” Mạnh Tự An ngồi một bên trên ghế salong hút thuốc cười nói, “Vạn nhất nhìn lầm, sẽ có một chuyện cười ầm ĩ lớn đấy.”
Người phụ nữ làm như không nghe, sãi bước đến phía trước Phùng Thế Chân, cặp mắt nóng bỏng quan sát từ trên xuống dưới của cô.
“Thật giống! Gương mặt quả thật rất giống chị cả! Lông mày vừa giống anh rể, nhất là ánh mắt, thật là cùng anh rể giống nhau như đúc.” Tiền phu nhân léo Phùng Thế Chân vòng vo một vòng, “Khóa Trường mệnh đâu rồi? Cháu còn mang nó không?”
“Không có” Phùng Thế Chân lắc đầu tiếc nuối.
Mạnh Tự An giương mắt, ánh mắt chợt lóe lên một cái.
Tiền phu nhân thở dài một tiếng: “Vậy cháu đem tóc vén qua một bên, để cho ta nhìn một chút sau ót.”
Đầu óc Phùng Thế Chân mơ hồ, ngược lại mà thuận theo vén tóc qua. Tiền phu nhân vén gáy cô , trên da thịt trắng noãn, có một nốt rùi nhỏ màu nâu đỏ kích thước ằng hạt vừng, được giấu sau tóc.
Tiền phu nhân ngẩn ngơ, ành mắt liền đỏ lên, bàn tay sần sùi nắm lấy Phùng Thế Chân, một âm thanh nức nở vang lên.
“Là con! Ở nơi này có một nốt ruồi son!”
Phùng Thế Chân sững sờ. Phía sau gáy cô quả thật có một nót rùôi son. Nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên tóc sau gáy cô đã bị Dung Gia Thượng phát hiện khi ở trên giường. Ngay cả chính cô trước đó cũng không biết.
“Bác thế nào…” Phùng Thế Chân nghẹn họng, “Bác gái, người làm sao biết?”
Tiền phu nhân lau nước mắt một cái, nói: “Ta làm sao không biêt. Lúc chị sinh ra con ra, ta còn chưa xuất giá, ta đã không biết bao nhiêu lần thay tã cho con. Không ngờ, con lại còn sống! Thật sự ông trời nhân từ!”
Tim trong lòng ngực không ngừng nhảy lên, máu từng trận từng trận xông lên đầu. Xông đến thái dương của Phùng Thế Chân từng trận đau đớn. Lần này thừa nhận quan hệ ruột thịt quá nhanh, lại quá thuận lợi, cô có chút không thích ứng được.
Mạnh Tự An chen vào nói một câu: “Đại tỷ đừng khóc, đem lời nói rõ ra. Cô hãy nói cho vị tiểu thư này, trong nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì.”
Tiền phu nhân siết sao nắm chặt lấy tây Phùng Thế Chân: “Mẹ của con họ Bạch, gọi là Bạch Ngọc Trân. Cha của con họ Dung, gọi là Dung Định Khôn, Là nhà Dung gia độc đinh ở Quách gia trấn. Con là họ Dung, tên lót là Phương, là con gái đầu của cha con nên gọi là Phương Trinh. Một chữ mộc, Trính trong trung trinh…”
Phảng phất một tia đạo quang phá tan màn đêm, trong đầu Phùng Thế Chân chợt nhiên sáng lên. Một vài thước phim vỡ vụn mơ hồ trong nháy mắt lại một lần nữa chớp nhoáng ngay trước mắt.
Đèn lồng trong khách sạn đong đưa, mẹ ôm lấy cô, ngón tay chỉ vào người đàn ông, nói: “Trinh Nhi, nhanh gọi ba.”
Phùng phu nhân ôm lấy cô, dụ dỗ hỏi: “Bé gái, con tên là gì?”
Phùng Thế Chân bé nhỏ yếu ớt nói: “Trinh Trinh….”