Lưu Quang Chi Thành

Chương 122



EDIT: BƠ

Rời khỏi thành phố, đoàn xe bắt đầu tăng tốc độ, tiếng “ầm ầm” càng lúc càng dồn dập. Hai bên ngoài cửa sổ, khung cảnh thôn quê của mùa đông đang nhanh chóng lùi xa. Thành phố Thượng Hải phồn hoa, cũng như những ân oán bất hòa đã xảy ra trong thành phố, đều bị họ bỏ lại rất xa.

Tim Phùng Thế Chân không ngừng xôn xao từng nhịp điệu, bàn tay bị Dung Gia Thượng nắm thật chặt, xuyên qua những buồng xe chở hành khách. Cô rất do dự, lại rất mơ hồ, không biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo. Sự mong đợi thầm kín sinh ra một niềm phấn khích xấu hổ, nhưng lại không có cách nào để khắc chế. Cô giống như bị thực thi lời chú do Dung Gia Thượng kéo vào. Hai người đều là háo hức, đến mức thu hút sự chú ý của hành khách dọc đường.

Dung Gia Thượng đi đến trước ghế lô dành cho khách quý, lấy vé xe và tiền típ ném cho phụ xe, đẩy cửa buồng xe.

Phùng Thế Chân còn chưa kịp nhận thức được ánh mắt ranh mãnh của phụ xe kia, liền bị Dung Gia Thượng kéo vào trong.

Cánh cửa đóng sầm lại, một lực mạnh đem cô đè lên trên cánh cửa. Nụ hôn nóng bỏng ùn ùn rơi xuống.

Giống như hoả tinh rơi trên đống cỏ khô được rưới dầu. Một tiếng nổ “ầm”, làm đốt lên ngọn lửa cuồng nộ.

Hai người hôn nhau đầy phấn khích, ôm chặt vào nhau. Miệng và lưỡi không ngừng si mê, dây dưa thì thầm với nhau. Giống như một người hít thở khó khăn đang khao khát một chút không khí cuối cùng.

Phùng Thế Chân luồn ngón tay vào mái tóc dày đặc, cứng rắn của Dung Gia Thượng, vuốt ve sau gáy anh. Tựa như muốn xoa nhẹ những xao động, vội vàng của anh. Nhưng lại càng gia tăng kích thích, khơi dậy máu nóng trong người Dung Gia Thượng.

Dung Gia Thượng gần như thô bạo mà lột áo khoác ngoài Phùng Thế Chân. Bế cô lên, đặt trên ngăn tủ. Sau đó, cầm cằm cô và hôn một cách mãnh liệt.

Hai người họ ôm nhau, hôn nhau thắm thiết, say đắm. Dùng môi đi vẽ từng đường nét, vẽ từng nốt thăng trầm trên khuôn mặt của đối phương. Đây cũng là nụ hôn đầu tiên giữa hai người không còn đấu và phản kháng, không còn cưỡng bách và oán hận. Nó tự nhiên giống như một đám mây gặp phải một đám mây khác, giống như ánh mặt trời chiếu sáng lên những bông hoa đang chầm chậm nở rộ.

“Thế Chân…” Dung Gia Thượng thở dài, hôn lên mang tai Phùng Thế Chân, đôi môi nóng bỏng kề sát bên tai cô, “Những ngày qua, trong đầu anh liên tục hồi tưởng về cảnh xông tới kia của em. Em đã cứu anh….Anh thật sự rất vui. Anh rất vui….”

Có lẽ đó không chỉ là một cuộc cứu mạng đơn thuần. Nó có thể là sự cứu rỗi, chuộc tội cả cuộc đời của Dung Gia Thượng. Bản thân Phùng Thế Chân cũng thật không hiểu rõ nên hiểu thế nào về câu nói này, nhưng than thở của Dung Gia Thượng khiến lòng cô cuối cùng cũng hạ xuống, trở về lại vị trí ban đầu.

Niềm vui sướng tràn đầy, một cảm giác thỏa mái mà chưa từng trải qua tràn ngập khắp cơ thể. Phùng Thế Chân ôm thật chặt bả vai Dung Gia Thượng, dùng sức hôn trả lại anh. Dùng động tác mạnh liệt này để nói lên sự vui mừng mà không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả.

Yết hầu Dung Gia Thượng cử động, ném chiếc áo choàng dài, bế Phùng Thế Chân lên thật cao, đặt trên ghế sa lon. u phục, áo khoác, cà vạt, com lê, ….từng một cái đều bị vứt xuống ở trên sàn nhà.

Phùng Thế Chân đỏ mặt, chống đỡ cả thân thể dựa vào ghế sa lon, đôi mắt lấp lánh, giống như nước hồ bị gió xuân vờn qua. Dung Gia Thượng mang theo nụ cười anh tuấn. Cúi người hôn lên xương quai xanh trên làn da trắng nõn, nhẵn nhụi như tuyết của cô. Dùng sức mổ ra vết tích của phấn sắc.

Xe lửa ầm ầm chạy qua cánh đồng, ánh mặt trời từ trong mây đi ra, chiếu nghiêng xuống, xuyên thấu qua kính cửa sổ, chiếu sáng trong buồng xe. Giống như một tấm lụa mỏng bao phủ hai người đang ôm hôn trên ghế sa lon.

Phùng Thế Chân ôm chằm Dung Gia Thượng, cảm giác như được ôm mặt trời vậy, toàn thân đều nóng bỏng. Hơi thở đều tựa như muốn bốc cháy. Mà Dung Gia Thượng ngay cả khe hở để thở dốc đều không chừa lại. Tham lam hôn, bàn tay chạm vào thân thể cô từng chút từng chút xoa nhẹ, kích động một loạt run rẩy.

Nhịp tim đã mất đi khống chế, trong mắt tất cả đều là ánh quang kim sắc đang bay múa. Phùng Thế Chân giống như lơ lửng trong mây, mất trọng lượng khiến cô theo bản năng cả người đều bám vào thân thể cường tráng này, giống như cây mây đang bám vào đại thụ lớn.

“Thế Chân… Thế Chân…Anh thật sự…”

Thật sự sung sướng!

Dung Gia Thượng cũng cảm thấy toàn thân đều đang bốc cháy, sung sướng đều không biết phải làm sao. Giống như lữ khách bôn ba ngàn dặm trong đêm tối, cuối cùng đến được trước cánh cửa phát ra ánh sáng; giống như nhìn trời cao cầu xin ngàn năm, cuối cùng cũng nắm được bảo vật trong lòng bàn tay. Anh sung sướng đến luống cuống. Vội vàng muốn xác nhận niềm hạnh khó giành được này, đôi môi và bàn tay đều mất đi nhịp điệu.

Phùng Thế Chân chỉ còn lại thở gấp. Cảm giác thân mật kỳ diệu như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời cô được trải nghiệm. Cô gần như nghiện trong nháy mắt.

Đột nhiên, lại là một trận trời đất quay cuồng, Phùng Thế Chân bị đưa lên giường. Ánh mặt trời chiếu thẳng trên gương mặt cô. Cô không thể mở mắt nổi, nâng tay lên lại bị Dung Gia Thượng cầm lấy, mười ngón tay nắm chặt, rồi ấn trên ga giường.

Phùng Thế Chân nhắm hai mắt, trong võng mạc là một mảnh kim hồng. Trên môi, lỗ tai lại lần nữa truyền tới xúc cảm đầy nóng bỏng của đôi môi.

Dung Gia Thượng hôn thành kính như vậy, giống như đang quỳ lạy nữ thần.

Dưới ánh mặt trời dịu dàng, sự ấm áp mà kiên định của anh rút đi quần áo của cô. Ngay sau đó, môi lại in hằn lên trên làn da trần trụi lộ ra ngoài.

Lò sưởi trong buồng xe được bật hết mức, chóp mũi Phùng Thế Chân lấm chấm mồ hôi, thân thể run rẩy. Rốt cuộc vẫn phải không nhịn được xấu hổ, giơ tay lên che mắt. Nhưng nụ hôn và bàn tay vẫn càn rỡ quét sạch ở trên thân thể. Giống như họa sĩ đang hạ xuống những nét vẽ nồng đậm trên tấm vải.

Khi cô cảm thấy bản thân nhanh chóng không thể chịu đựng được, thân thể nóng bỏng nặng nề hạ xuống. Da thịt nhẵn bóng, nóng hổi dính vào nhau không có rào cản. Sự cọ xát, vuốt ve khiến cho người ta thoải mái sảng khoái.

Phùng Thế Chân không nhịn được nghiêng mặt đi tìm đôi môi của Dung Gia Thượng. Đột nhiên lại cảm thấy vô cùng muốn hôn anh, muốn ôm anh thật chặc, cùng anh nói gì đó. Trong tim tuôn ra tình yêu nồng đậm, nhiều đến nỗi khiến cô có chút không biết diễn đạt như thế nào.

“Đừng đi….” Dung Gia Thượng tha thiết hôn cô.

“Ừ” Phùng Thế Chân ngẩn đầu lên, khóe mắt ẩm ướt, nghênh đón rung động thấu đáo nhất trong tâm hồn, đau đớn cùng với hạnh phúc mà đến.

Cứng rắn cùng mềm mại va chạm, thân thể hòa vào nhau làm một thể, khó bỏ khó phân.

Bọn họ ôm thật chặt trong lớp chăn mỏng, ở dưới ánh mặt trời dịu dàng mà triền miên.

Phùng Thế Chân cảm thấy hai người bọn họ giống như hai người mù. Dùng môi, dùng tay, dùng mỗi tấc thịt đi cảm thụ nhiệt độ và đường nét của nhau; đi tìm tòi những chi tiết trước kia không biết. Lại lần nữa để nhận thức người này. Thời gian dường như vô cùng chậm, mỗi giây đều được kéo dài. Xao động trong thân thể tựa lửa rừng trên thảo nguyên. Rõ ràng đã được dập tắt, thế nhưng chỉ cần có một chút vuốt nhẹ, một cái khẽ hôn liền hừng hực bốc cháy.

Dung Gia Thượng hung hãn áp chế thên thể mềm mại của Phùng Thế Chân, giống như một đưa trẻ lang thanh đói khát cuối cùng cũng cướp được một bát thức ăn nóng thơm ngào ngào ngạt. Anh tàn bạo chiếm đoạt, ăn không biết no là gì. Mà Phùng Thế Chân thở dốc trong sắc xuân trêu người, hai cánh tay ôm chặc lấy sống lưng nhấp nhô của anh. Dung túng cho sự gia tăng chiếm đoạt triệt để của anh.

Những khoái cảm mãnh liệt làm cho đầu óc họ mê man, khiến thần hồn điên đảo, không biết mệt mỏi mà chìm đắm trong cảnh giới tươi đẹp này.

Hai người ngủ một lúc, khi Phùng Thế Chân tỉnh lại, ánh mặt trời đã chuyển sáng phía mặt bên kia của buồng xe. Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ, Dung Gia Thượng đã lần mò tới. Dùng đôi môi ngọt ngào của anh, lồng ngực nóng bỏng và cánh tay rắn chắc, bắt cô làm tù binh. Lại lần nữa đem cô quăng vào vực sâu của mê tình.

Đợi một lần nữa, lúc thần trí quay về nguyên bản, Phùng Thế Chân chú ý tới sắc trời bắt đầu chuyển tối. Thân thể mệt mỏi, đau nhứ nhưng tinh thần vẫn hưng phấn như cũ. Tựa như sóng lớn được rút đi, nhưng sóng vẫn lăn tăn qua lại nhẹ nhàng, dư vị lâu dài.

Từ sau lưng, người đàn ông đem cô ôm vào trong lòng ngực. Lồng ngực như hàn sắt nóng bỏng dán sát sau lưng. Hơi thở dài phả vào gáy cô.

Phùng Thế Chân xoay người, ngưng mắt nhìn đôi mắt buồn ngủ của Dung Gia Thượng. Cô không khỏi mỉm cười, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Lúc trước, còn mạnh như rồng như hổ dày vò cô. Hiện tại đang ngủ lại giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn vô hại. Rõ ràng là chàng thanh niên vô cùng trẻ tuổi, thế nào lại có khuôn mặt như thế này?

Nhưng PhùngThế Chân không định điều tra xem khuôn mặt đó là thật hay giả. Cô hoàn toàn buông xuống, không còn quấn quýt . Bất luận người đàn ông này là con trai của ai, đã làm gì, yêu hay không yêu cô. Chỉ cần giờ phút này bọn họ ở bên nhau nhiều thêm mỗi phút, mỗi phút sẽ tạo ra hồi ức đẹp đẽ.

Cô trở thành cô gái dũng cảm chủ động mời chàng trai khiêu vũ. Như thể họ là hai người xa lạ gặp nhau trên sàn nhảy, kèm theo một bản nhạc lãng mạn du dương. Giả vờ như đang yêu sâu đậm, dưới ánh sáng lung linh đang xoay tròn ôm nhau khiêu vũ.

Đợi vũ khúc kết thúc, ánh sáng lung linh đã tắt. Đây là một đoạn hồi ức vĩnh viễn bị niêm phong.

“Em nghĩ gì vậy?” Dung Gia Thượng mở mắt ra, trong tầm mắt của Phùng Thế Chân cũng vì vậy mà sáng lên.

“Nghĩ đến anh.” Phùng Thế Chân dùng ngón tay từng chút từng chút lướt qua lông mày và đôi mắt tuấn mỹ của người yêu.

Dung Gia Thượng bắt được bàn tay cô, đặt lên đôi môi hôn dị dàng , nói: “Anh cũng nghĩ đến em.”

“Nghĩ về em?” Phùng Thế Chân tựa vào trên cánh tay anh, hiếu kỳ quan sát.

Dung Gia Thượng ôm lấy cô, yêu thích không buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mịn màng của cô, nói: “Nghĩ làm thế nào khiến em vui vẻ. Nghĩ sau này chúng ta nên làm sao? Nghĩ…. Nghĩ làm gì, mới có thể không để em thất vọng.”

Phùng Thế Chân rúc vào trong lòng ngực anh, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều đến thế, Gia Thượng. Chúng Ta đã rời khỏi Thượng Hải.”

Dung Gia Thượng chậm rãi thở dài một tiếng, thả lòng, nở nụ cười: “Đúng thế, chúng ta cuối cùng trốn ra được.”

Lúc tàu hỏa đến Nam Kinh, sắc trời đã chuyển tối. Hai người tìm nơi nghỉ trọ, khi Dung Gia Thượng nói quầy lễ tân cho một phòng, Phùng Thế Chân yên lặng đứng bên cạnh. Ánh mắt hai người như hiểu lòng nhau không cần nói trực tiếp. Phùng Thế Chân dẫn đầu không khỏi dời đi, mặt có chút nóng.

Nhân viên hướng dẫn họ đường đi tới phòng nghỉ, hai người liên tục nắm lấy tay nhau. Ngón tay Dung Gia Thượng không an phận gãi trong lòng bàn tay của Phùng Thế Chân, khiến gò má cô nóng hơn, dần dần không ngóc đầu lên được.

Đợi khi bước vào phòng, Dung Gia Thượng ném áo khoác xuống sàn, không kịp chờ đợi, đem Phùng Thế Chân ép vào ghế sa lon.

Phùng Thế Chân nhẹ nhàng hít một hơi, ngay sau đó lại cười khẽ. Tiếng cười vô cùng đẹp đẽ, nghe êm tai như chiếc chuông bạc treo ngoài gió vậy. Dung Gia Thượng hít thật sâu trong hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người của người yêu. Môi áp xuống những chiếc hôn nặng nề, lưỡi vui đùa lẫn nhau.

Phùng Thế Chân chạm vào sâu đầu của Dung Gia Thượng, mỉm cười đầy mệ hoặc. Nhưng Dung Gia Thượng đã kìm chế lại, sửa lại một chút những sợi tóc mai bị rối loạn của cô, nói: “Anh đói muốn chết rồi. Cả ngày hôm nay đều chưa ăn gì. Em quen thuộc Nam Kinh hơn anh, biết nhà hàng nào có món gì ngon không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv