EDIT: BƠ
“Trận chiến giữa Dung gia và Mạnh gia, chị nghĩ kết cục sẽ như thế nào?” Phùng Thế Chân hỏi.
Tiếu Bảo Lệ nói: “Thất ga kinh nghiệm lão luyện, nhưng Dung Gia Thượng cũng là con nghé mới sinh không sợ hổ. Nếu cứ tiếp tục đánh nhau bất quá cũng lưỡng bại câu thương mà thôi. Hơn nữa, có tờ báo không biết lấy được từ đâu về câu chuyện của đại tiểu thư nhà họ Mạnh, cũng may đã bị Thất gia dùng tiền để bịt miệng. Mạnh gia vô cùng để ý mặt mũi, trong gia tộc còn có bốn năm vị tiểu thư trẻ tuổi. Chuyện này để ồn ào lên, thì đối với việc xuất giá của các vị tiểu thư cũng không tốt. Cho nên, hiện tại có người lộ mặt, mời ông chủ Đỗ làm thuyết khách. Tối nay ở Tụ Phúc Xuân có đãi tiệc. Không nói là để hai nhà giảng hòa đi, ít nhất cũng tắt máy đình chiến, có thể động văn không cần động võ. Chị cũng không biết chuyện này có thể đàm luận thành công không.”
Phùng Thế Chân suy nghĩ nói: “Chắc có thể được. Dung gia vốn là đuối lý,nếu Dung Gia Thượng không phải giả bộ nói dối em. Em nghĩ anh ấy vẫn là thay cha mình cảm thấy áy náy. Trước kia, Thất gia đánh mất lý trí, hiện tại lại bị thua thiệt, hẳn biết dùng vũ lực sẽ tiêu hao lớn, không bằng tính toán đấu bằng văn ngôn.”
Tiếu Bảo Lệ gật đầu cười một tiếng “Thế Chân, Chị vẫn còn cảm thấy em buông bỏ quá sớm rồi.”
“Không buông bỏ thì có thể làm gì?” Phùng Thế Chân tự giễu nói, “Em chỉ là trở về bản thân của chính mình mà thôi. Là cô giáo bình thường, không có gì. Những chiếc váy và đồ trang sức được mượn, luôn là phải trả lại. Giống như nàng Lọ lem phương Tây trong cuốn truyện cổ tích chỉ có thể làm công chúa đến nữa đêm.”
“Nói đến trang sức...” Tiếu Bảo Lệ mở túi xách, từ bên trong lấy ra một chiếc túi khăn tay, đưa cho Phùng Thế Chân, “Đây là Thất gia đưa cho chị để chuyển giao lại cho em, nói là em đánh rơi ở chỗ của ngài.”
Phùng Thế Chân mở khăn tay, là chuỗi đeo tay Nam Hồng màu đỏ tươi, an tĩnh nằm ở trên khăn tay màu lam nhạt.
“Thất gia ngài ấy…” Phùng Thế Chân cầm chuỗi đeo tay lên, “Ngài ấy còn nói gì?”
Tiếu Bảo Lệ lắc đầu, “Ngài giống như vẫn còn tức giận. Bất quá, chị mới vừa nhắc em một chút. Ngài liền nổi trận lôi đình với chị, dọa chết người. Đối với lửa giận này, mưa to tiếng sấm chút ít, sẽ không lại tới tìm em làm phiền.”
“Em cảm ơn ngài ấy vì ân không giết.” Phùng Thế Chân cười giễu.
“Đừng nói cái này nữa.” Tiếu Bảo Lệ ý tứ sâu sắc nói, “Thất gia đối đãi em một mực bất đồng. Em giết thuộc hạ mà ngài ấy vô cùng coi trọng, ngài đều không nói gì. Thực ra, ngài rất coi trọng em. Có lòng muốn tiếp tục đào tạo em.”
“Nhưng em quả thực đã phụ lòng tốt.” Phùng Thế Chân nhún vai cười khổ, “Lệ Nhi, thay em hướng Thất gia nói cảm ơn. Sáng sớm ngày mai em đi tàu lửa, không thể đi chào từ biệt ngài ấy. Em và ngài ấy… Hai người chúng tôi, có rất nhiều chuyện quan điểm không có cách nào nhất trí. Nhưng ít nhất cũng phải cảm ơn ngài ấy vì năm đó đã giúp đỡ em.”
Buổi tối, lúc Phùng Thế Chân thu dọn hành lý. Tiền tư hậu tưởng, vẫn là cầm trang sức bỏ vào trong rương hành lý. Cô từng ở trong một thế giới phù hoa kia mà xông xáo qua. Trang sức này coi như là một vật kỷ niệm của chuyến lữ hành. Nhìn thấy nó, có thể thức tỉnh bản thân đã từng ngây thơ ngu xuẩn, lại từng vô vọng thích một chàng thiếu niên biết bao.
“Đã thu dọn hành lý hết chưa?” Phùng Thế Huân gõ cửa một cái.
“Đều thu dọn hết rồi ạ.” Phùng Thế Chân khép rương hành lý, cài dây nịt.
Phùng Thế Huân không phải không nhìn ra sự ưu thương và mất mát trên mặt em gái, nhưng cố nén lại, không nói tất cả chuyện liên quan đến nhà Dung gia.
“Em đi đường một mình, cần phải chú ý an toàn.” Phùng Thế Huân nói liên miên, “Bắc Bình tuyết đã rơi rồi, rất lạnh, em đã đem theo mấy chiếc áo da mà anh mua cho em chưa?”
“Đã mang rồi.” Phùng Thế Chân mỉm cười, kéo tay anh trai “Trước kia, lúc em đi học ở Nam kinh, không phải đã tự chăm sóc bản thân mình tốt hay sao?”
Phùng Thế Huân sờ vào đầu Phùng Thế Chân, không nhịn được đem cô ôm vào trong lồng ngực, hôn một cái vào đỉnh đầu.
Hai anh em họ đã trưởng thành, hành động thân mật như vậy khiến cho Phùng Thế Chân có chút không tự nhiên. Thế nhưng, Phùng Thế Huân ôm cô rất chặc, cô cũng không dám dùng sức giãy giụa, sợ khiến cho anh trai không vui.
“Chỉ có chúng ta là người một nhà, Thế Chân.” Phùng Thế Huân dùng sức ôm thân hình có chút cứng đờ trong ngực, thận trọng nói, “Chỉ có anh, mới không làm hại em, lợi dụng em. Chỉ có anh, đối với em không bao giờ rời xa.”
Phùng Thế Chân càng cảm thấy xúc động, lại không dễ chịu, không thể làm gì khác mà nói: “Ai nói anh là anh trai của em? Anh trai luôn phải thu dọn cục diện rối rắm của em gái.”
Phùng Thế Huân thở dài một tiếng, “Không có sao. Dù sao tương lai sau này, những ngày thuộc về anh và em, vẫn còn rất dài.”
Phùng Thế Chân nghĩ rằng cô sẽ bị mất ngủ, nhưng khi nằm trên giường, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc. Cô cho rằng bản thân đã mơ, nhưng cô đã ngủ thiếp cho đến khi đồng hồ báo thức kêu lên. Giấc ngủ của cô thật sâu như một đứa trẻ.
Đêm đông sáng muộn, năm giờ rưỡi sáng, bầu trời vẫn xanh thẫm. Phùng Thế Chân chia tay cha mẹ của mình, cùng Phùng Thế Huân đi đến nhà ga.
Nhưng ở ga tàu sáng sớm đã nhộn nhịp hối hả, khói trắng bay lơ lửng trên quầy hàng, những lữ khách trong tay cầm bánh bao, miệng hít thở không khí của Thượng Hải. Bọn họ đều ôm trong ngực dã tâm, đi đến đô thị đầy phồn hoa này, với bao hoài bão, ước mơ vươn lên phía trước.
Nhưng một phần đáng kể trong số họ phải thất vọng. Thượng Hải là một con vật khổng lồ có thể nuốt chửng mọi người, nó sẽ thổi bay ý chí, làm mài mòn cốt khí, đập nát hy vọng của họ. Hơn nữa, nếu họ có thể sống sót sau cuộc tra tấn, sống lại với một diện mạo mới, thì chỉ là cùng một cơ thể với một linh hồn xa lạ mà thôi.
“Thế Chân!” Phùng Thế Huân xách rương hành lý, ở trước mặt thúc giục.
Phùng Thế Chân hít thở sâu, bước chân đi theo anh trai. Phùng Thế Huân một đường đưa em gái vào ghế lô của xe, lại đưa cho người phụ xe một đồng tiền boa. Hành khách cùng khoang là một cặp một cặp vợ chồng già tốt bụng với một đứa cháu gái bảy tám tuổi. Phùng Thế Huân thấy bọn họ giống như người ngay thẳng thật thà, mới yên tâm thả lỏng xuống.
“Anh, em có thể tự mình làm.” Phùng Thế Chân có chút xấu hổ khi đôi vợ chồng già nhìn mình, rồi đẩy Phùng Thế Huân ra bên ngoài “Không phải anh sẽ đi họp sao? Hiện tại không đi, là sẽ đến trễ đó!”
Phùng Thế Huân dặn dò: “Sau khi dừng ở Nam Kinh, phát cho anh một bức điện báo. Đến Thiên Tân cũng như vậy.”
“Em biết rồi.” Phùng Thế Chân đỏ mặt.
Phùng Thế Huân xuống xe, lại nói: “Đến Bắc Bình gọi điện đến phòng làm việc của anh!”
“Em biết rồi!” Phùng Thế Chân giậm chân.
Phùng Thế Huân đi ba bước lại quay đầu lại, luyên luyến không thôi mà bước đi.
Phùng Thế Chân trở về trong ghế lô. Bà lão ngồi đối diện lấy ra trái táo mời cô ăn, cô cũng lấy ra một gói hạt dưa ngũ vị mang theo. Hai người hàn huyên vài câu, hóa ra gia đình này từ Bắc Bình đến Thượng Hải thăm họ hàng, cũng là trở về Bắc Bình.
Lão nhân gia than phiền Thượng Hải ẩm ướt, đồ gì cũng đều đắt hơn Bắc Bình. Sau đó lại hỏi thăm tuổi của Phùng Thế Chân, trong nhà có mấy người, kết hôn hay chưa, thiếu niên anh tú vừa rồi làm gì. Phùng Thế Chân tính tình kiên nhẫn qua loa lấy lệ, trong lòng nghĩ thế nào xe còn chưa chạy.
Cô bé nhỏ đang chơi ở hành lang ngoài cửa chạy lại kêu: “Bà nội, con muốn ăn khoai nướng!”
Bà cụ nói: “Đã đến giờ xe chạy rồi, con đừng chạy lung tung,.”
Phùng Thế Chân vội vàng đứng dậy nói: “Cháu cũng muốn ăn. Để cháu xuống mua cho ạ.”
Sắc trời đã dần dần sáng lên, bầu trời xanh thẫm dường như đã bị rửa sạch bằng nước, chuyển thành màu xanh nhạt xám. Vừa rời tàu đi, bóng người trong sân ga đã thưa thớt, hơi nước của xe lửa theo gió mà phiêu tán, như núi giữa mây mù. Những bóng người mờ mờ vội vã đến rồi đi trong đám sương mù, thật giống như một đêm du đãng đã kết thúc, như linh hồn vội vã trở về nơi xuất xứ vậy.
Phùng Thế Chân đứng trước lò nướng khoai lang, ngửi mùi hương ngọt ngào nồng đậm.
“Anh thật sự muốn đem em cao chạy xa bay.”
Phùng Thế Chân nghiêng đầu qua, thấy một đôi tình nhân đang lưu luyến chia tay đứng ở trước của buồng xe. Chàng trai mặc quân phục một chân đã bước lên bậc thềm buồng xe, nhưng lại không nhịn được xoay người đem người yêu ôm chặc lấy. Bọn họ trẻ tuổi lại bạo dạn, nếu không có người ngoài, cũng triền miên nói ra những lời ân ái ly biệt.
Phùng Thế Chân nhìn hai người họ, Trên mặt khẽ cười, trong lồng ngực lại đột nhiên xông ra một bi thương nặng nề. Trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp chặt một cách tàn nhẫn, thậm chí không còn sức để đập lên.
Thật hâm mộ.
Nay cả khi cuộc chia ly sắp xảy ra, thì ít nhất họ cũng yêu nhau, ít nhất cũng có sự chân thành của nhau. Tình yêu này làm cho con người trở nên vĩ đại và kiên cường; làm cho con người không còn cảm thấy cô đơn.
Trong một buổi sáng sớm lạnh lẽo, u ám như vậy. Trên ga tàu hơi nước lượn lờ, tình yêu cách ly hai người khỏi thế giới xô bồ, xây dựng một thế giới nhỏ bé chỉ thuộc về họ.
Có lần, Phùng Thế Chân cảm thấy rằng chỉ cần cô quay đầu lại và gật đầu với chàng trai đó. Cô sẽ có được hạnh phúc này.
Tuy nhiên, chỉ là ảo tưởng ngu ngốc của cô, quả báo của việc cô cả gan dám yêu con trai của kẻ thù.
Đoàn tàu kêu dài. Phùng Thế Chân cầm túi khoai lang nướng nóng hổi, hướng buồng xe đi tới.
Đôi tình nhân vừa khóc vừa hôn nhau một cách miễn cưỡng, như thể đối mặt với sự sống và cái chết.
“Thế Chân”
Phùng Thế Chân dường như lại nghe thấy giọng nói ôn nhu của anh gọi mình. Tỉnh táo lại một chút, từ bỏ ý định đi. Hết thẩy đều đã kết thúc rồi.
Cô nhìn đôi tình nhân một cái nhìn đồng cảm và ngưỡng mộ, nắm tay vịnh, bước lên bậc thang.
Một bàn tay to mang găng tay da đột nhiên duỗi ra, giữ cổ tay của cô lại.
Ngay sau đó, kéo cô. Cánh tay mạnh mẽ ôm eo, cả người đều siết chặt.
Khoai lang nướng trên tay lăn ra đất. Vẻ mặt của Phùng Thế Chân đông cứng cùng với kinh ngạc trong một khắc. Cơ thể cô bất giác ngã về phía sau rơi vào vòng tay rắn chắn, quen thuộc đó.
Hơi nước đọng trên trên sân ga, sắc trời mờ tối, tựa như ảo cảnh, tiếng còi xe lửa kéo dài.
Phùng Thế Chân cảm thấy như thể mình đã rơi vào một giấc mộng. Cô quay đầu lại, không dám tin. Nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt khiến cô không ngờ, lại xông vào.
Dung Gia Thượng cũng chăm chú nhìn cô, im lặng. Nét mặt lạnh lùng, mặc cho đoàn đoàn sương mù bay tới, đem hai người vây lại.
Trái tim thoát khỏi sự giam cầm, bắt đầu đập điên cuồng, nhưng thần trí lại ở thời khắc mấu chốt phản bội lại chủ nhân của nó, co ro ở trong góc, dù cho điên cuồng kêu gào nhưng lại không có bất cứ phản hồi.
Phùng Thế Chân cảm thấy bản thân giờ phút này với dáng vẻ ngơ ngác nhìn chăm chú Dung Gia Thượng khẳng định rất ngu ngốc. Nhưng ngay cả biểu tình khống chế một chút đều không làm được. Có ngàn vạn ý nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng lại không thể lưu lại một cái.
Cô hoàn toàn bối rối, giống như một chú mèo bị người ta túm cổ nhấc lên, tay chân đều co ro cứng đờ, không biết nên chờ đợi khiển trách gì, hay là được yêu thương vuốt ve.
“Thật may…..” Dung Gia Thượng ôm chặt cô, mặt đối mặt nhìn gần, khóe môi cứng rắn lại chậm rãi gợi lên một nụ cười đầy ôn nhu.
“Đã bắt được em rồi!”
Trong đầu Phùng Thế Chân mơ hồ nghe thấy âm thanh vỡ vụng của vàng ngọc, như có thứ gì đó đã kìm hãm cô từ lâu. Cuối cùng cũng không chịu nỗi gánh nặng mà vỡ vụng, hóa thành phấn vụn.
Ầm ầm…..
Xe lửa chậm rãi khởi chạy. Một đoàn sương trắng cuồn cuộn, bọc sự im lặng của hai người vào nhau.
“Này, hai người cô cậu còn không muốn lên đây?” Chưởng trạm xe lớn tiếng kêu.
“Muốn!” Dung Gia Thượng đáp lại, kéo Phùng Thế Chân đuổi theo.
Thân thủ anh nhanh nhẹn nhảy lên xe, đứng ở cửa. Sau đó, hướng Phùng Thế Chân đưa tay ra.
“Thế Chân, nhanh!”
Gió cuộn lấy vạt áo của Dung Gia Thượng, hất tung một lọn tóc trên trán anh. Anh mỉm cười với Phùng Thế Chân trong gió, đôi mắt như ánh sáng của mùa thu dưới nước, đầy trong sáng và quen thuộc.
Ngực của Phùng Thế Chân thiêu đốt, bước chân nhanh hơn, nắm bắt lấy đôi tay của anh.
Một lực mạnh đã kéo Phùng Thế Chân lên. Cô lao vào một vòng tay rắn chắn, rồi lại bị ép vào thành xe. Hai lồng ngực đan vào nhau rung lên cùng một tần số, cơ thể khẽ rung theo đoàn tàu đang tăng tốc dần dần.
Cả hai đều thở gấp, tựa như động tác đơn giản mới nãy, đã tiêu hao hết khí lực cả đời.
“Vì sao…..” Khí tức của Phùng Thế Chân lơ lửng, khó tin, “Anh vì sao…”
Ánh mắt Dung Gia Thượng đưa tình, “Là em tới trước, trêu chọc anh, thế nào có để em dễ dàng chạy mất như vậy?”
Phùng Thế Chân bởi vì lời nói này mà đôi mắt chua xót khó nhịn. Cô đưa tay lên sờ vào gương mặt lạnh như băng bị gió thổi vào của Dung Gia Thượng, khẽ thở dài chịu thua.
“Dung Gia Thượng, anh đúng là lỗi lầm của em.”
Trên môi Dung Gia Thượng hơi vểnh lên: “Vậy thì hãy cõng anh lên lưng đi.”
Phùng Thế Chân bình tĩnh nhìn Dung Gia Thượng trong chốc lát, nhón chân lên, chủ động hôn lên đôi môi của anh.