Lưu Quang Chi Thành

Chương 123



EDIT : BƠ

Phùng Thế Chân ngồi trong ngực Dung Gia Thượng, đột nhiên bị anh gọi là “cô giáo”, gò má dâng lên một chút ửng đỏ.

“Này, đừng gọi như vậy.”

“Vậy gọi như thế nào đây?” Dung Gia Thượng pha trò. “Gọi em là cô giáo không đúng hay sao?” Vậy gọi em là gì? Em yêu? Bảo bối?”

Phùng Thế Chân ôm lấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, dùng nụ hôn phong bế chiếc môi đáng giận, một lát sau khàn giọng nói nhỏ: “Gia Thượng, anh phải ngoan.”

Lần này, đổi thành Dung Gia Thượng bị đỏ mặt.

Phùng Thế Chân đắc ý cười lớn, đem anh từ trong ghế sa lon kéo dậy, “Đi, em dẫn anh đi ăn hoa điêu túy ngư của Lưu Nhất Đao!”

Phùng Thế Chân đã học ở Kim Lăng trong một vài năm, cô khá quen thuộc với khu vực ở đây. Cô đưa Dung Gia Thượng đến một nhà hàng cổ kính nổi tiếng để ăn tối, gọi những món ăn đặc trưng của nhà hàng và rượu nóng.

Trời đông giá rét, rượu nóng xuống bụng, xông lên một trận ấm áp. Đây không phải là Thượng Hải, hai người hiểu lòng nhau đều không nhắc tới người và chuyện của Thượng Hải. Thật vui vẻ, cười nói ăn cơm. Lúc đọc sách Phùng Thế Chân đã nhặt được những câu chuyện thú vị nói cho Dung Gia Thượng. Dung Gia Thượng nồng nhiệt lắng nghe, lại nói một chút về cuộc sống ở Trùng Khánh của bản thân.

“Phía sau trường học là núi, nên lạnh lẽo và ẩm ướt. Hầu hết, bạn học trong lớn đến từ nhà công dân ở khu vực Trùng Khánh, một số ít trong đó là những đứa trẻ bị gia đình vứt bỏ như anh.” Dung Gia Thượng kể lại.

“Sau khi tan học đi ra ngoài, có một con đường nhỏ, có thể leo lên núi. Bọn anh luôn thích nhảy qua tường và ra ngoài chơi khi người hướng dẫn không chú ý.”

“Ở trên núi có gì vui?” Phùng Thế Chân là một đứa trẻ lớn lên ở đồng bằng thành phố, đối với núi lớn cũng hết sức tò mò.

“Con trai bọn anh chủ yếu là đi bắn chim.” Dung Gia Thượng cười nói, “Nhất là sau khi học súng, dùng tiền tiêu vặt mua súng từ trong tay thợ săn, cuối tuần liền vào núi bắn chim, bắn gà rừng. Sau đó, ở bên dòng suối nướng ăn. Chỉ có điều, sau này có một lần bắn súng xảy ra chuyện không may, một đàn anh bị nổ thương ở mặt. Sau đó, bọn anh cũng không dám chơi súng nữa.”

“Cuộc sống trong trường học thì sao?”

Dung Gia Thượng cười nói: “Khô khan, buồn tẻ nhưng quả thực được học rất nhiều thứ. Huấn luyện viên đối với bọn anh vô cùng nghiêm khắc. Nếu như có thể vượt qua loại tâm tính chống lại kia, như vậy em sẽ hiểu rõ. Các huấn luyện viên thực ra đều muốn tốt cho anh. Huống chi, ở trong trường học anh còn rất được ưu đãi. Dẫu sao, anh vẫn mang họ Dung.”

“Anh bị ức hiếp hay sao?”

“Đương nhiên.” Dung Gia Thượng nắm tay Phùng Thế Chân, “ Tính cách anh quả thực ương ngạnh, lại còn kiêu ngạo. Đặc biệt, trong hai năm đầu tiên anh rất kiêu căng vô lễ, vì vậy đã khiêu khích các đàn anh không thuận mắt với anh. Bọn anh thường hẹn đánh nhau trong khu rừng bên ngoài ở cổng phía tây của trường, còn bị huấn luyện viên bắt được, toàn bọ đều nhớ kỹ.”

“Bạn bè thì sao?” Phùng Thế Chân chống mặt nhìn anh chăm chú, dáng vẻ giống như đang lắng nghe thiếu nữ tỏ tình.

Dung Gia Thượng cùng mười ngón tay đan thật chặt vào nhau, dịu dàng nhìn cô, nói: “Có mấy người bạn tốt không đánh thì không quen biết, hiện tại cũng còn giữ liên lạc. Em đừng cười. Anh thật sự là người làm mưa làm gió trong trường học.”

“Em tin anh.” Phùng Thế Chân cười mỉm, “Như vậy thật thú vị, khó trách anh luyến tiếc không nỡ về Thượng Hải.”

“Có lẽ, thật may mắn khi anh quay trở về.” Dung Gia Thượng hôn một cái vào tay cô, “Anh không quay về, làm thế nào gặp được em?” Phùng Thế Chân cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể mình từ vị trí anh hôn, toàn bộ cánh tay của cô bị tê liệt.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh có tin hay không, nếu có duyên, bất luận như thế nào, chúng ta đều sẽ gặp nhau.”

“Anh tin.” Dung Gia Thượng nói, “Đến lúc đó, anh sẽ đi tìm em, đến trước mặt em và mời em khiêu vũ.”

Phùng Thế Chân suy nghĩ một chút, hỏi: “Em vẫn luôn thật tò mò. Lúc đó, em ở trong phòng kiểu vũ mời anh nhảy. Anh sẽ cảm thụ gì?”

“Trong đầu anh một mảnh trống rỗng.” Dung Gia Thượng nói, “Ánh mắt trong sáng vô tư của em, giống như là trăng sáng không có bóng mây che phủ. Anh nhìn vào mắt em, đều không nghĩ ngợi gì, chỉ muốn đi theo em. Anh nhớ em rất căng thẳng, thật ra thì so với em anh càng căng thẳng hơn. Anh sợ khiêu vũ vụng về sẽ dẫm phải chân em. Anh sử dụng toàn bộ bản lãnh, từ lúc sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên nghiêm túc khiêu vũ như vậy.”

Phùng Thế Chân bị chọc cười, “Anh lại có thể sợ bị người khác chê cười?”

“Anh có rất nhiều chuyện sợ hãi.” Dung Gia Thượng nói, “Anh sợ anh còn quá trẻ, không chống đỡ nỗi Dung gia; anh sợ đưa ra những quyết định sai lầm, mất đi sự ủng hộ của thuộc hạ; anh sợ anh sẽ biến đổi trở thành một người giống cha, ở trong tranh đoạt quyền lợi bị lạc mất chính mình. Mà điều anh sợ nhất là, là đánh mất em. Thế Chân, em biết không, em là ánh sáng của anh. Mỗi lần anh nhìn thấy em, có một loại cảm giác đánh tỉnh anh thoát khỏi ác mộng. Chỉ có em đi tới bên cạnh anh, cứu giúp anh, đem anh từ bên vách đá cao quay trở về. Vì vậy, Thế Chân, em biết không, anh hiện tại vui vẻ biết bao.”

“Em biết.” Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói, “Vậy anh có biết không? Em đã từng nói dối rất nhiều, nhiều đến nỗi em chẳng thể nhớ được, nhiều đến nỗi ngay bản thân em có lúc đều không phân biệt thật giả. Nhưng, lúc đó lần đầu tiên em gặp anh ở phòng khiêu vũ, em không biết anh là ai, em đã thích anh trong nháy mắt. Đây là sự thật.”

“Anh biết.” Dung Gia Thượng hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười thật ôn nhu: “Thế Chân, anh cũng yêu em.”

Sau khi ăn cơm xong, bầu trời bên ngoài chẳng biết lúc nào mưa phùn bay lên. Dung Gia Thượng đem mũ lông thú đội lên đầu Phùng Thế Chân, dùng áo choàng dài bọc cô lại, dọc theo con phố dài về phía khách sạn. Cũng có lẽ do rượu của quá cơm khiến họ đều có chút say. Hai người nói chuyện, cười rất lớn giữa ánh mắt của người ngoài. Nếu không có người, chắc họ sẽ hướng toàn bộ thế giới nói to lên những lời thề nguyện hẹn ước hạnh phúc của bản thân.

“Anh thích nhất màu sắc gì?” Phùng Thế Chân suy nghĩ, “Màu đỏ và màu xanh da trời.” Dung Gia Thượng trả lời, lại hỏi, “ Em thích nghe nhạc gì?”

“Thích nghe hí kịch của Mai tiên sinh.”

“Anh thích nghe giao hưởng của Tây Dương.” Dung Gia Thượng tự nhiễu nói, “So với những công tử lớn lên ở nước ngoài khác, anh coi như là dáng vẻ quê mùa nhất. Có lẽ bởi vì điểm này, anh phá lệ hiếm nghe giao hưởng.”

Phùng Thế Chân bị anh chọc không ngừng cười, “Vậy lần đầu tiên anh và con gái nói yêu thương, là khi nào?”

“Mùa hè năm 17 tuổi.” Dung Gia Thượng không chút nào che giấu, “ Vậy còn em?”

Phùng Thế Chân cũng thản nhiên nói, “Khi còn học trung cấp, em đã thích thầm một thầy giáo dạy tiếng anh lớp bọn em.”

“Sao em lại có thể thích những người dạy học nghèo kiết cổ hủ vậy?” Dung Gia Thượng nói.

“Em chính là giáo viên nghèo kiết cổ hủ đây!” Phùng Thế Chân thò tay bóp vào eo anh.

“Cô giáo tha mạng, anh sai rồi!” Dung Gia Thượng cười hì hì trốn tránh, lại vươn tay ôm chặt người yêu lớn tuổi vào trong lòng ngực, hôn lên trán cô, “Chuyện của quá khứ tất cả đều đã qua, từ về sau, chỉ có phép thích mình anh mà thôi!”

Phùng Thế Chân bị bao vây bởi nhiệt độ nóng hổi của chàng trai trẻ tuổi. Hơi thở của cô tràn đầy mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người của chàng thanh niên. Cô cảm thấy hơi choáng váng, giống như trúng thần chú, Dung Gia Thượng nói gì, cô đều gật đầu.

“Trong đầu chỉ cho phép nghĩ đến anh mà thôi.”

“Uhm.”

“Cho rằng khắp thiên hạ này chỉ có anh là đẹp trai nhất.”

“Được.”

“Mỗi ngày ít nhất phải hôn anh 10 lần.”

“Cái này tính ra…..được đi.”

“Còn có, còn có …..”

Dung Gia Thượng nói liên miên, trên hàng lông mi có vài giọt nước mưa. Khuôn mặt tuấn tú sáng ngời. Phùng Thế Chân không kìm được mà kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh, không ngừng hôn lên đôi môi ôn nhu này.

Chiếu mũ bị trượt xuống, rơi trên nền đất ẩm ướt, nhưng cả hai đều đang chuyên tâm hôn nhau say đắm không quan tâm đến điều đó.

Người đi đường ngang qua, phát ra những âm thanh líu ríu, tỏ vẻ phản đối.

Hai người tách ra thở hổn hển, hơi thở thở ra ngưng tụ thành sương trắng trong đêm mưa lạnh. Phùng thế Chân đưa tay lên chạm vào lông mi ướt đẫm của Dung Gia Thượng, bàn tay anh lập tức giữ lại. Hạt mưa càng ngày càng lớn, Dung Gia Thượng cởi áo khoác, trùm lên đầu Phùng Thế Chân, kéo cô về phía khách sạn.

Bọn họ cười đùa lao vào sảnh khách sạn, người ngoài liếc mắt nhìn hai người tay trong tay chạy vào thang máy. Trong thang máy chỉ có họ. Dung Gia Thượng không nhịn được mà đẩy Phùng Thế Chân vào tường, cuối đầu hôn cô một cách mãnh liệt.

Phùng Thế Chân vừa hưng phấn vừa hồi hộp, sợ sẽ có ai đó vào xem. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hình dạng phóng đãng như vậy, như thể cô vô tình giải phóng một linh hồn điên cuồng ra khỏi cơ thể. Cô phải mất rất nhiều công sức dỗ dành Dung Gia Thượng, đợi đến khi hai người vào phòng, liền bị người đàn ông ôm chặt đè trên cánh cửa.

Phùng Thế Chân thật vất vả ngưng tụ khí lực tan tành mây khói. Cả người cô rã rời, mặc cho người đàn ông từng bước từng bước xâm chiếm, mà bản thân chỉ có thể đáp lại bằng tiếng thở dốc và run rẩy.

Dung Gia Thượng còn không kịp cởi quần áo của nhau, nâng chân cô lên cứ thế mà tiến vào. Phùng Thế Chân tựa trên vai anh nhẹ giọng thở dốc, âm thanh rên rỉ đứt quãng vì va chạm. Họ liều mạng hôn, cơ thể dây dưa dính thật chặt vào nhau, mồ hôi túa ra từ từng lỗ chân lông. Niềm vui sướng tột cùng đi kèm với nỗi đau khiến cả hai rối loạn tay chân, trong tai đều là một mảnh vo ve loạn hưởng.

Một trận trời đất quay cuồng, Phùng Thế Chân bị đặt ở trên ghế sa lon. Dung Gia Thượng ngồi dậy, khóe miệng nở nụ cười, từng một món đồ trên người cởi ra.

Những bắp thịt rắn chắn đầy đặn dưới lớp áo, vóc dáng cường tráng của người đàn ông trưởng thành là thế. Các góc cạnh trên khuôn mặt đã từng là ngây thơ, mềm mại của Dung Gia Thượng không biết lúc nào đã được mài giũa. Cả người giống như một thanh kiếm háo hức ra khỏi vỏ kiếm, vo ve không ngừng.

Cơ bắp của anh đã được tinh luyện sau nhiều năm tập luyện, không còn một chút mỡ nào trên cơ thể, cả người trên dưới không có một chút thịt dư, đường cong nuột nà, hai chân thẳn tắp thon dài, vẻ đẹp đầy đặn khiến người họa sĩ phải quỳ lễ sùng bái.

“Đẹp không?” Dung Gia Thượng hỏi.

Mặt Phùng Thế Chân đỏ bừng nhưng thành thực mà thản nhiên trả lời: “Đẹp. Anh là người đẹp nhất mà em từng nhìn thấy.”

Cơ bắp của Dung Gia Thượng bỗng nhiên căng ra vì những lời nói này, không thể chịu đựng được. Anh nhào qua ôm chặc lấy người yêu, dùng sức mút đôi môi của cô, thúc mạnh luồng nhiệt nóng hổi vào làn da mềm mại ẩm ướt của cô.

Phùng Thế Chân ở thân dưới của Dung Gia Thượng run rẩy, ngước đầu phát ra những tiếng rên rỉ khó nhịn được. Anh cắn vào chiếc cổ thon dài của cô, trên da thịt trắng ngần như tuyết kia lưu lại một vết đỏ.

“Thế nào?” Thích không?”

“Thích.” Đầu ngón tay ướt đẫm mồ hôi của Phùng Thế Chân lần theo đường nét của Dung Gia Thượng, dấu son môi in trên trán anh, “Gia Thượng, em là của anh…”

Giờ khắc này, Dung Gia Thượng bị kích thích đến muốn khóc. Hận bản thân còn quá trẻ, khả năng lực tự chủ kém xa so với anh nghĩ.

Anh cảm thấy nếu lại để cho Phùng Thế Chân nói thêm vài câu nữa, bản thân sợ không nhịn được. Anh cũng không biết người con gái này lại có thể khiêu khích, trêu ghẹo người ta dễ dàng như vậy, đơn giản là có thể khiến anh điên cuồng.

“Gia Thượng…” Phùng Thế Chân mê loạn hôn anh, “ Em thích…”

“Đừng chọc ghẹo anh nữa!” Dung Gia Thượng vội vàng hôn lên đôi môi của người ở thân dưới, phong bế những lời nói khiến anh mất đi khống chế.

Phùng Thê Chân lừa gạt, dùng cặp mắt chứa đầy hơi nước anh nhìn chăm chú, khẽ mỉm cười, giống như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ một cách nhàn nhã.

Dung Gia Thượng cuối cùng cũng từ bỏ mũ sắt và áo giáp, từ bỏ tiến bộ bình tĩnh của mình. Khi mảnh quần áo cuối cùng giữa hai người đều bị lột xuống trên tấm thảm. Anh cúi người ôm lấy thân thể ướt át, mềm mại kia. Đưa vào bể dục vô tận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv