Dùng hết tất cả đồ đạc trong phòng ném về phía kết giới vô hình đang chắn trước cửa, nhận ra mọi thứ xung quanh đều bị lớp kết giới làm cho vỡ vụn văng tứ tung, căn phòng lúc này như đống hỗn độn. Không còn gì để ném, Lăng Thiên tức giận hết sức đấm mạnh vào kết giới, hy vọng nó sẽ có gì đó thay đổi.
“Ta và ngươi, xem ai cứng hơn.” – Những tia sét màu đỏ bao bọc bàn tay, siết chặt tấn công kết giới. Lao vào kết giới tạo ra tiếng động khủng khiếp vang dội khắp hoàng cung, khói bụi cùng những miếng gỗ vụn bay tứ tung trong không khí, Lăng Thiên bị lớp kết giới dội lại dùng lưng đáp đất, máu từ miệng hộc ra, còn kết giới thì không có chút hề hấn gì.
Đau đớn làm cho cậu ngất đi, lờ mờ nhìn bóng dáng to lớn đang tiến về phía cậu. Không biết cậu đã ngất bao lâu, đôi mắt xinh đẹp được kế thừa từ mẹ đang hé từ từ, xung quanh không phải là căn phòng bị cậu phá tan mà chỉ là màu đen tĩnh mịch, không có dấu hiệu của sự sống hay ánh sáng, ngay cả thân thể mình cũng không thể thấy rõ bằng mắt, Lăng Thiên có chút hoang mang mò mẫm đường đi.
Cậu thở mạnh hơn, sợ hãi đang bao vây làm cho cậu phải hét lên gọi tên từng người, nhưng chỉ có tiếng vang của chính bản thân cậu đáp lại. Khụy xuống tự trấn an bản thân, không biết từ đâu tiếng rên rỉ, khóc lóc len lỏi bên tai Lăng Thiên, giật mình đứng phắt dậy:
“Ai? Là ai? Chết tiệt! Là ai đang nói?” – Mất bình tĩnh làm cho cậu mắng chửi liên hồi.
Trước mặt cậu là hai hình bóng màu trắng, nhận ra hình dáng quen thuộc, Lăng Thiên chạy nhanh về phía hình dáng đó, gào lên:
“Mộc…Mộc Vinh, Mộc Vu…?”
Không đợi cho cậu đến gần, hai hình bóng đột ngột lên tiếng làm cho cậu giật mình, tay chân run run.
“Lăng Thiên, cứu chúng tôi…Đau quá!!!”
“Các cậu…có chuyện gì thế?”
Lăng Thiên chạy đến muốn ôm lấy cả hai nhưng hai chiếc bóng không rõ hình dạng tan biến khi cậu chạm vào, một khung cảnh khác lại xuất hiện, chết chóc, đau thương, tàn dư của chiến tranh, máu chảy lênh láng, xác người chất đống, lửa cháy khắp mọi nơi, tiếng khóc của những người phụ nữ, tiếng la hét của người bị thương, những tên quái vật có màu da nhợt nhạt thỏa sức chém người vô tội vạ, ăn thịt phụ nữ, bắt lấy trẻ em.
“Đây là đâu? Không thể nào…Mình rõ ràng còn ở trong phòng mà.”
Từ trên không trung rơi xuống một thứ gì đó làm chấn động mặt đất, bụi bay mịt mù, may mắn mà cậu tránh kịp, nhảy lùi ra sau, dùng móng vuốt ma sát với mặt đất để cố đinh lại bản thân.
Khung cảnh lần nữa đã có sự biến đổi, lần này cũng là nơi quen thuộc với cậu, ngọn núi nơi mà cậu cùng anh em nhà Mộc phá vỡ tảng đá để dòng nước trở lại bình thường. Từ trong khói bụi bước ra, vị trí mà nơi tảng đá trước kia chặn nước từ đầu nguồn, bây giờ lại là một cây thương màu đen đang được cắm sâu vào những lớp đá dưới dòng nước đang chảy xiết. Sức mạnh hắc ám tỏa ra sát khí ngùn ngụt đang bao bọc cây thương, sự sống của cả ngọn núi đang dần chết mòn. Lăng Thiên như chết trân nhìn hắc thương có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, cơ thể nhẹ như bông bay đến gần thứ vũ khí hắc ám, tay gần chạm đến nó thì trong đầu cậu lại phát ra tiếng ai đó đang gọi tên mình.
Không gian bị bóp méo, đầu như muốn nổ tung, đôi mắt hé mở từ từ, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là hình dáng long nhân quen thuộc, không ai khác chính là Lăng Kiệt.
“Lăng Thiên, em có làm sao không?”
“Anh… em đang ở đâu?”
“Tên ngốc này, em nghĩ có thể phá vỡ kết giới của ta dễ dàng vậy à, bị kết giới làm cho phản xạ lại rồi ngất cho đến bây giờ.”
Ngồi bật dậy thì cơn chóng mặt kéo đến, mọi thứ trước mặt mờ mờ ảo ảo, cơ thể của cậu không tỉnh táo nhưng chân vẫn bước xuống giường, mọi thứ bị phá hủy lúc nãy được người hầu chỉnh đốn lại đàng hoàng, trở lại căn phòng xa hoa như trước.
“Mọi chuyện sao rồi, anh?” – Chóng mặt làm cho cậu bước đi loạng choạng, mắt nhìn không rõ, thính lực cũng giảm, chỉ nghe được vài chữ từ Lăng Kiệt, cơ thể không chịu nổi nữa mà ngất đi.
“Gọi ngự y đi! Nhị hoàng tử ngất rồi.” – Tư Mỹ đứng trong góc quan sát bộ dạng có phần yếu đuối đến lạ của cậu, vội vàng thông báo cho người hầu gọi thầy thuốc trong cung đến.
Ngự y chẳng mấy chốc có mặt, sau khi kiểm tra cơ thể của nhị hoàng tử, ông nói: “Thái tử, nhị hoàng tử còn nhỏ, chưa đến tuổi trưởng thành của một long nhân, vì tiếp xúc với thời tiết lạ ở nhân giới mà bị suy nhược thôi. Nghỉ ngơi, uống thuốc, ăn uống tẩm bổ vài ngày sẽ khỏi.” – Nói xong, ông ghi trên giấy vài tên thuốc rồi đưa cho người hầu chuẩn bị. Lăng Kiệt ngồi trên giường quan sát em trai mình, anh thừa biết sức khỏe của cậu không đến mức yếu kém như vậy, thậm chí còn khỏe hơn so với long nhân cùng lứa, hôm nay lại bị ốm đến mức liệt giường. Hất tay ra lệnh ngự y cùng người hầu ra ngoài, bên trong chỉ còn lại vợ chồng anh cùng người đang nằm trên giường.
“Tư Mỹ, anh cảm thấy… có gì đó không đúng!”
“Em cũng vậy, Lăng Thiên không phải là đứa trẻ có sức khỏe kém như vậy, không thể nào mà vì thời tiết ở nhân giới khác với chúng ta mà sinh bệnh.” – Tư Mỹ tiến lại giường, hai ngón tay của cô kiểm tra mạch tượng ở cổ tay Lăng Thiên, nhận ra điều gì đó khác thường, cô vội thu tay về, lui về phía sau, giống như có luồng điện truyền vào người, bàn tay cô run lên. Lăng Kiệt thấy vậy, nhanh chóng đỡ thê tử của mình, lo lắng hỏi:
“Sao thế? Có chuyện gì?”
“Có thứ gì đó… đang trỗi dậy bên trong người thằng bé.”
“Ý em là?”
“Có thứ gì đó rất đen tối…”
Lăng Thiên mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả gối, ngay cả áo cũng dính đầy mồ hôi, thở dốc, gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, giống như cậu đang trong cơn ác mộng, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ không rõ lời. Lăng Kiệt cảm thấy có gì đó không ổn, giác quan cho anh biết rằng vợ chồng anh không thể đối phó được thứ bí ẩn gì đó đang dần lớn lên trong người Lăng Thiên.
“Tư Mỹ, em hãy chăm sóc cho tiểu Thiên. Anh sẽ nói chuyện này lại với phụ vương.”
“Được! Để em chăm sóc cho thằng bé.”
“Hãy cẩn thận, cho dù có chuyện gì xảy ra, mặc kệ tất cả, nếu em không thể phản kháng lại, cứ chạy đi.” – Hôn lên trán thê tử, rồi như một cơn gió đột ngột biến mất. Tư Mỹ lấy khăn được rửa qua nước ấm vệ sinh cơ thể cho cậu, thân nhiệt của cậu ngày càng tăng cao, mê man phát ra âm ỉ trong miệng, ngay cả khi cô đứng ở khoảng cách như vậy cũng không thể nghe rõ.
“Thái tử điện hạ, quốc vương muốn người trở về, việc ở đây đã có tướng quân Khảo Lỗ chỉ huy.” – Bên trong lều là một cơ thể vạm vỡ, màu da xanh nhợt nhạt như người chết, đôi mắt không có tròng trắng dã giống như trong các câu chuyện miêu tả quỷ của con người, hắn chỉ gật đầu, vơ lấy chiếc áo choàng được đặt lung tung trên ghế khoác vào, như che đi cơ thể của hắn.
Bước ra khỏi lều chỉ huy, xung quanh là những chiếc lồng chứa đầy trẻ con đang kêu gào thảm thiết bị những tên lính quát mắng, lạnh lùng nhìn những “vật phẩm” thu được sau cuộc chiến, cơ thể có phần phát triển hơn so với đồng loại tiến đến một chiếc lồng gần đó, đưa cặp mắt không tròng đáng sợ quan sát những đứa trẻ. Những người trong lồng sợ hãi, ôm chằm lấy nhau, khóc không thành tiếng, miệng run cầm cập.
“Ta không hứng thú với thịt người, nhưng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là lẽ tất nhiên.” – Nói xong, hắn bỏ đi, leo lên một con sư tử có cánh được chuẩn bị sẵn, tiến về nơi được mệnh danh là vùng đất chết – Tu La quốc.
Ngồi bật dậy đột ngột làm cho Tư Mỹ giật mình, sức khỏe của cậu như đã được khôi phục, vội vội vàng vàng bước nhanh ra khỏi cửa nhưng lại chạm mặt Lăng Kiệt.
“Em định đi đâu? Đừng quên em đang bị phụ vương phạt.”
“Tránh ra đi, Lăng Kiệt. Em không muốn làm hại anh đâu, Mộc Vinh cùng Mộc Vu đang gặp nguy hiểm.”
“Lần đầu tiên em gọi tên anh như vậy. Lăng Thiên, đừng trách anh ra tay, tạo kết giới lần nữa.”
“Lăng Kiệt…” – Bất ngờ, một nắm đấm mang theo sức mạnh khủng khiếp tấn công anh làm cho anh không kịp trở tay, mọi thứ xung quanh bị sức mạnh của cậu làm cho vỡ nát, ngay cả Lăng Kiệt cũng bị đánh văng ra xa.
“Em đã nói rồi, đừng cản em nữa. Em phải đi cứu bọn họ.”