Đáy biển sâu tối đen như màn đêm, không có chút ánh sáng nào có thể rọi xuống bên dưới, đương nhiên không thể phát hiện bản thân sắp đối mặt với thứ gì, luồng nước ngày càng lạnh hơn và áp lực nước lớn hơn. Giữa không trung tối om, một quả cầu màu vàng đột ngột xuất hiện, nó di chuyển nhìn theo khi có thứ gì đó chuyển động. Bong bóng nước nổi lên thành từng hàng, tiếng gầm đáng sợ từ từ vang khắp vùng nước, một thân ảnh không rõ hình dạng, chỉ cảm nhận được thân ảnh này có kích thước không nhỏ, từ trong bóng tối cử động nhẹ.
“Không ngờ sau mấy vạn năm lại có người đến đây.” – Thân ảnh khổng lồ trong bóng tối lặng lẽ phát ra giọng nói trầm thấp, kèm theo chút sát khí đủ để làm cho người nghe phải kinh sợ.
Bốn vách đá xung quanh khu vực đột ngột sáng lên ánh sáng của hắc hỏa, thứ không bị dập tắt bởi nước biển sâu. Nằm tại nơi sâu nhất của biển, nơi vốn dĩ không có người phàm mắt thịt nào có thể đặt chân đến, sinh vật khổng lồ to như ngọn núi chậm rãi đứng dậy, sợi xích từ bốn cây cột bằng sắt đứng sừng sững tại bốn góc nối dài đến bốn chân của con thú giật nhẹ rồi tan thành từng mảnh vỡ trôi nổi theo dòng nước.
“Chào mừng sự trở lại của người, bệ hạ!” – Khang Du lơ lửng không trung đáp nhẹ xuống mặt đất lạnh lẽo, ngước nhìn con vật to lớn, kính cẩn nghiên mình hành lễ. Liếc nhìn sau lưng là một bóng người trẻ trung, cũng hành lễ giống ông.
“Bỏ qua những chi tiết rườm rà, các người chắc hẳn phải đem thứ gì để làm đầy bụng ta chứ?” – Mỗi bước đi của con thú như muốn rung chuyển nơi này, nó cúi mặt xuống nhìn hai bóng dáng người nhỏ bé, chỉ cần thở thôi cũng đủ làm bọn chúng văng ra xa, di chuyển tròng mắt màu vàng quan sát.
Khang Du ngoảnh mặt nhìn con trai mình, gật đầu ra hiệu, nở ra nụ cười gian ác. Khang Quân điều khiển sức mạnh nâng chiếc lồng to lớn, xung quanh không có khe hở, bên trong phát ra tiếng rên rỉ, la hét, van xin thảm thiết.
“Bệ hạ, hy vọng những tên nô lệ này có thể làm món khai vị cho người.” – Dứt lời, Khang Du búng tay, chiếc lồng đột ngột mở nắp, người bên trong nằm chồng chất, chật chội như được giải thoát. Bốn bề là nước cùng áp lực khủng khiếp dưới đáy đại dương, chẳng mấy chốc đã lấy mạng bọn chúng, trôi nổi lơ lửng từ bên trong chiếc lồng, giẫy giũa kèm tiếng xương giòn tan kêu răng rắc.
Con quái vật khổng lồ như thích thú nhìn cảnh chết chóc, nó há miệng to hơn, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, nuốt những xác người đang lơ lửng giữa dòng nước.
“Máu tươi… đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn. Ta muốn ăn thêm.”
“Bệ hạ. Rồi người sẽ được ăn uống thỏa thê. Nhưng trước tiên, người nên khôi phục lại vương quyền của mình, thống trị đại lục. Lúc đó những tên phàm nhân sẽ tự dâng xác thịt bọn chúng cho người.” – Ánh sáng từ hắc hỏa le lói không thấy rõ càng làm cho gương mặt của Khang Du trở nên hung ác vô cùng, khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm.
Con thú to lớn hơn bất kì sinh vật nào trên đời, luồng nước được bao bọc bởi sức mạnh đen tối cuốn quanh con quái vật, che hết thân thể khổng lồ của nó. Sức mạnh đen tối mà nó phát ra làm rung chuyển đại dương, những ngọn núi dưới đáy biển sâu vì động đất mà đổ sầm xuống, sóng thần dữ dội cuốn trôi mọi thứ trên đất liền, thời tiết mùa hè tuyết rơi trắng xóa, mịt mù trời đất, màn đêm kéo tới chẳng mấy chốc nhường chỗ cho mặt trời. Dị tượng lại một lần nữa xảy ra!
Không còn con thú gớm ghiếc khổng lồ lúc nãy, hắc hỏa bị rung chấn lúc nãy mà tắt ngúm, bây giờ lại được thắp sáng, hình dáng một nam nhân từ trong bóng tối bước ra không được nhìn rõ. Khang Du cùng con trai mình không dám nhìn thẳng, vội vã cúi mặt xuống chào đón thân ảnh này.
“Bệ hạ. Chào mừng sự trở lại của người!”
“Hiện tại long giới ai đang làm vua?” – Người đàn ông cao to đẹp đẽ trên người không mảnh vải, cơ thể vạm vỡ, tóc đen dài cùng đôi mắt màu vàng như ánh mặt trời, ngước mặt nhìn xa xăm bên trên mặt đất.
“Long giới đang có bốn vị vua cai trị cùng lúc, bên cạnh đó còn có các trưởng lão cố vấn. Vị vua mạnh nhất hiện nay chính là Lăng Quang thuộc Lăng gia.”
“Lăng gia à? Xem ra đã đến lúc chào hỏi con cháu rồi.” – Nói rồi cơ thể của ông biến thành một tia sét phóng đi. Cha con Khang Du nhìn nhau, gật đầu rồi đuổi theo sau ông.
“Cái gì thế này? Tại sao… lại có tuyết rơi vào mùa hè?” – Giơ tay hứng những hoa tuyết rơi xuống, tay còn lại xốc cơ thể của tiểu long nhân đang hết sức vùng vẫy, Lăng Kiệt ngước nhìn lên bầu trời, vẫn chưa đến lúc mặt trời lặn nhưng mặt trăng đã xuất hiện, to tròn sừng sững giữa bầu trời.
Tuyết ngày càng rơi dày hơn, phủ đầy trắng xóa cả mặt đất, theo sau là từng đợt gió lạnh kéo đến như muốn thổi bay tất cả.
“Lạnh quá! Tuyết rơi này… trời tối nhanh vậy? Hắt xì!!!” – Tư Mỹ xoa xoa mũi bị đỏ ửng của cô, mặc dù cơ thể long nhân không mắc các bệnh thông thường như con người, nhưng cơn lạnh này có gì đó có khác thường, cô ôm lấy tay hôn phu nhằm mượn hơi ấm của anh để sưởi.
Dừng chân trước một căn phòng, không lớn không nhỏ, bên trong vẫn đầy đủ tiện nghi sinh hoạt cho một người, thô bạo ném Lăng Thiên vào bên trong, lạnh lùng nói:
“Lăng Thiên, em nghe đây, tình hình bây giờ đang rất cấp bách, không biết vì lý do gì mà Tu La phát động chiến tranh, phá bỏ lời thề năm xưa chung sống hòa bình với các tộc khác, thời tiết lại không đúng theo quy luật. Em ở đây để chịu phạt đi, đừng ra ngoài nữa. Ta cùng Tư Mỹ phải tham dự cuộc họp quan trọng.”
“Nhưng mà… Mộc Vinh và Mộc Vu…”
“LĂNG THIÊN! Không nhưng nhị gì cả. Chiến tranh xảy ra, bọn chúng nếu không biết giữ mạng thì chắc chắn đã…” – Lăng Kiệt hai tay nắm chặt bả vai cậu, hai gương mặt đối diện nhau quát to rồi nhốt cậu vào bên trong phòng, dùng sức mạnh tạo thành kết giới giam giữ người bên trong mặc cho Lăng Thiên gào thét, đập cửa.
“Không được, phải thả em ra!!! Đại ca!!! Chị dâu!!! Em phải đi cứu bọn họ…” – Vừa dùng sức đập cánh cửa gỗ vừa khóc lóc, nhận ra căn phòng đã có sự tác động sức mạnh của Lăng Kiệt, với sức lực hiện tại của cậu bây giờ căn bản không thể phá hủy.
Ngồi khụy xuống thảm lông mềm mại, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu khóc vì người khác, khóc vì sự bất lực của bản thân.
Sự tuần hoàn của thời tiết bị thay đổi đột ngột, gây ra thiên tai, dịch bệnh, mùa màng bị phá hủy, nhân giới vừa trải qua cuộc chiến, lại vừa chống chọi với thời tiết khắc nghiệt, dân số giảm đi nhanh chóng, người chết như rạ, nằm la liệt đầy đường, Tu La tộc dễ dàng bành chướng lãnh thổ, thu phục các vùng đất của con người, lập thủ phủ trên mặt đất.
Bên trong cung điện hoàng gia sang trọng dưới biển sâu, tiếng cười nói giòn tan, cùng tiếng la hét thất thanh, kèm mùi máu tươi lan tỏa khắp vùng nước thu hút nhiều sinh vật biển dữ tới vây quanh tòa lâu đài.
“Thật sảng khoái! Lâu lắm rồi mới được tự do như vậy. Để cảm ơn đã tiếp đãi ta nồng hậu như vậy, ta sẽ cho ban cho các người một ít sức mạnh, hãy dùng nó giúp ta lật đổi các vị vua hiện tại ở long giới, và… tìm lại một nửa linh hồn của ta.” – Răng nanh cắm vào cổ người phụ nữ xinh đẹp, hút cạn máu mặc cho người đang nằm hết sức giẫy giụa, hai tay bị người đàn ông giữ chặt, chỉ còn lại một cái xác khô rơi xuống sàn đá lạnh lẽo.
“Một nửa linh hồn? Ý người là…?” – Khang Quân nhìn thấy những cái xác khô ngày càng chồng chất cao lên, tặc lưỡi khinh bỉ, hỏi lại.
“Năm xưa, chính “hắn” đã tách linh hồn của ta ra làm hai vì sợ ta sẽ thoát ra khỏi nhà tù đó. Một phần linh hồn bị tách ta không biết đang ở đâu vì nó đã bị phong ấn không cho vật chủ tìm thấy. Chuyện đầu tiên ta muốn làm sau khi tìm lại được “nó” là đòi lại vương quyền ta đã mất…”