“Chắc chắn người kia cố ý!” Một lúc lâu sau, Trần Châu Ánh đấm một cái lên bàn khiến cái bàn hơi rung một chút, có thể thấy cô ấy dùng sức rất lớn.
Tống Vy mím môi đỏ: "Tất nhiên là cố ý, nếu không phải cố ý, vậy không phải giội một chậu nước là được rồi à, vì sao phải giội hai chậu liên tiếp? Đây là một âm mưu nhắm vào chúng ta.”
"Nhất định là nhằm vào bản thiết kế của chúng ta." Trần Châu Ánh tức giận đỏ mắt.
Cô nhớ rõ, lúc chậu nước đầu tiên đổ xuống, cô đã bảo vệ túi tài liệu trong ngực.
Lúc đó túi tài liệu vẫn chưa ướt, sau đó chậu nước thứ hai lại đổ xuống, chậu nước kia nhắm thẳng vào túi tài liệu của cô mà đổ xuống, vậy nên cô bị ướt nghiêm trọng hơn Tống Vy.
"Không phải nhất định, mà là chính xác." Tống Vy nắm tay nói: "Cô đừng quên, lần trước người chủ trì từng nói, quy định cho chúng ta nộp bản thiết kế vào một khoảng thời gian nào đó, nếu nộp muộn thì sẽ trực tiếp bị loại.”
"Ý của cô là, người giội nước muốn phá hủy bản thiết kế của chúng ta, để chúng ta không thể nộp thiết kế đúng hạn, sau đó trực tiếp bị loại?" Trần Châu Ánh lập tức đứng lên, âm thanh cũng cao hơn.
Advertisement
Tống Vy gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có khả năng này thôi, hơn nữa bây giờ chỉ còn mười mấy phút nữa là hết hạn nộp, chúng ta hoàn toàn không thể vẽ xong trong vòng mười mấy phút được.”
Không, phải nói là cô có thể, dù sao trong đầu có ký ức, trực tiếp vẽ lại một lần nữa là được.
Nhưng Trần Châu Ánh không được, bản vẽ trang sức của Trần Châu Ánh cực kỳ phức tạp, hơn nữa ngoài vòng cổ, còn có cả vòng tay, bông tai,... Những thứ này cộng lại, không có hai tiếng thì không thể xong được.
“Quá đáng, bọn họ đúng là khinh người quá đáng!” Trần Châu Ánh tức giận đến run người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là Jason!”
"Không, không phải anh ta, rõ ràng bàn tay kia là tay phụ nữ. Tina nói đúng, ngoại trừ Jason, có thể vẫn còn người muốn đối phó với chúng ta, dù sao chúng ta cũng là người được đề cử cho giải quán quân mà, chỉ cần loại được chúng ta, xác suất đoạt quán quân của bọn họ sẽ lớn hơn một chút." Tống Vy híp mắt nói.
Trận đấu trước đó, ngoài Tống Huyền làm mấy chuyện phá hỏng kia ra, còn lại đều rất hòa thuận, không xảy ra chuyện dơ bẩn gì.
Nhưng bây giờ đến trận chung kết, những yêu ma quỷ quái này bắt đầu xuất hiện.
Tuy trong này có bọn Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh châm ngòi, nhưng cô tin chắc, cho dù không có thì những nhà thiết kế này vẫn sẽ làm như vậy thôi.
Bởi vì bất kể người nào trong cuộc thi cũng đều không thể vẫn luôn bình tĩnh, luôn kiềm chế được nội tâm đen tối, cuối cùng vì thắng lợi mà xuống tay với người khác.
"Chờ đi, chờ tôi điều tra ra là ai, bọn họ xong đời rồi." Trần Châu Ánh đỏ mắt nói.
Tống Vy mệt mỏi xoa ấn đường: "Chuyện này, đúng là chuyện này chưa xong mà chuyện khác đã ập đến.”
Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi đi rồi, nhưng bọn họ để lại một mồi lửa phiền phức, đã bắt đầu bùng cháy hừng hực.
"Vy Vy, bây giờ chúng ta nên làm gì đây, không giao được bản thiết kế, chúng ta sẽ bị loại thật đấy!" Trần Châu Ánh cắn môi nhìn Tống Vy, đặt toàn bộ hy vọng lên người cô.
Tống Vy vỗ mu bàn tay cô ấy: "Đừng lo lắng, đừng quên, lúc hoàn thành xong bản thiết kế, chúng ta có scan vào máy tính để phòng sơ suất, bây giờ tôi gọi điện cho Hạo Tuấn, bảo anh ấy gửi bản scan tới đây, sau đó chúng ta qua chỗ người phụ trách in ra là được.”
Nghe vậy, Trần Châu Ánh không hoảng hốt nữa mà nở nụ cười: "Tốt quá, thế mà tôi lại quên mất chuyện này. Nhanh lên Vy Vy, cô mau gọi cho tổng giám đốc Đường đi, tôi muốn nhìn xem, đến khi chúng ta nộp bản thiết kế lên, người giội nước chúng ta sẽ có biểu cảm gì, là kinh ngạc hay không cam lòng đây nhỉ.”
Chỉ cần mục đích của người kia không đạt được, vậy nhất định sẽ thay đổi sắc mặt.
Đến lúc đó, bọn cô chỉ cần chú ý xem người nào thay đổi sắc mặt nhiều nhất là được, chắc chắn người đó chính là người giội nước.
Tống Vy ừ một tiếng, lấy điện thoại ra rồi gọi cho Đường Hạo Tuấn.
"Alo." Đường Hạo Tuấn đang ở biệt thự với hai đứa nhóc, nhận được điện thoại thì lập tức đi ra ban công.
"Hạo Tuấn, anh lấy máy tính của em ra, mở thư mục sao lưu tài liệu, sau đó gửi cho em file tài liệu mới nhất trong đó." Tống Vy vội vàng nói.
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn nhướng mày: "Sao thế? Sao vội vậy?”
"Còn phải nói, vừa nãy em và Châu Ánh..."
Cô kể đơn giản lại sự việc.
Nghe xong, sắc mặt Đường Hạo Tuấn lập tức khó coi, khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Tống Vy thấy người đàn ông không lên tiếng trả lời, biết chắc chắn lúc này anh đang nổi giận vì chuyện của mình, bèn vội vàng khuyên nhủ: "Được rồi, anh đừng tức giận, mau gửi tài liệu cho em đi, bọn em không đủ thời gian đâu.”
"Được." Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó để điện thoại xuống rồi đi tới phòng ngủ chính, mở máy tính của Tống Vy ra rồi gửi qua file tài liệu mà cô nói.
Sau khi Tống Vy nhìn thấy thì nở nụ cười: "Em nhận được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, bọn em còn phải tranh thủ thời gian in ra rồi nộp lên, bye.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, sau khi làm động tác ok với Trần Châu Ánh thì ra khỏi phòng nghỉ, đi đến văn phòng có máy in.
Lúc này, trong phòng họp còn hai phút cuối cùng là hết thời gian nộp bản thiết kế.”
Người chủ trì cầm micro lên và hỏi: "Có ai chưa nộp không?"
Các nhà thiết kế bên dưới đều lắc đầu.
Tina nhìn về phía hai chỗ ngồi ở bàn bên cạnh mình, ánh mắt có hơi lo lắng.
Kỳ lạ, tại sao cô Đường vẫn chưa tới.
Chẳng lẽ cô Đường đã nộp rồi?
Bên kia, một nhà thiết kế trang phục nữ nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cửa, thấy vẫn không có ai đi vào thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười thoải mái.
Xem ra bọn Tống Vy thật sự không nộp được rồi, lần này bớt đi hai đối thủ cạnh tranh, cơ hội cô ta đạt được giải quán quân lại càng lớn hơn.
Ngay lúc nhà thiết kế nữ này đang hưng phấn đến mức sắp cười ra tiếng, đột nhiên ở cửa truyền đến động tĩnh, hai người Tống Vy và Trần Châu Ánh thở hồng hộc chạy vào.
"Đợi một chút, bọn tôi vẫn chưa nộp." Trần Châu Ánh chống đầu gối, lo lắng nói.
Người chủ trì nhìn thấy bọn họ thì nhíu mày: "Sao lại trễ thế, bản thiết kế đâu?”
"Ở đây." Tống Vy vội đưa túi tài liệu qua.
Sau khi người chủ trì nhận lấy thì đặt lên trên một túi tài liệu khác: "Lần sau hai người nên cố gắng đến sớm một chút, đừng đến sát lúc hết giờ, lỡ không may đến muộn là sẽ bị loại đấy, hiểu chưa?”
"Hiểu rồi." Hai người Tống Vy và Trần Châu Ánh đều gật đầu.
May mắn là bọn họ đã đến vào phút chót.
Bên dưới, trong khoảnh khắc Tống Vy và Trần Châu Ánh xuất hiện, nụ cười trên mặt nhà thiết kế nữ kia lập tức cứng đờ, trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin.
Nhất là sau khi nhìn thấy túi tài liệu mà Tống Vy đưa ra, thì lại càng sững sờ hơn.
Sao có thể chứ?
Rõ ràng túi tài liệu của bọn họ đã bị cô ta làm ướt rồi mà, bản thiết kế bên trong cũng không thể dùng mới đúng, sao bọn họ có thể nộp được một bản mới?
Cơ thể nhà thiết kế nữ khẽ run rẩy, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Sau khi nộp xong bản thiết kế, Trần Châu Ánh vẫn luôn cố ý quan sát tất cả mọi người ở đây, cuối cùng nhìn thấy biểu cảm của một nhà thiết kế nữ không đúng lắm.
Trần Châu Ánh lập tức biết rõ ai là người giội hai chậu nước kia.
"Vy Vy." Trần Châu Ánh kéo tay áo của Tống Vy: "Tìm được rồi, là cô ta!”
Trần Châu Ánh nâng cằm về phía nhà thiết kế nữ.
Tống Vy nhìn qua, ánh mắt sắc bén: "Lại là Julian!”
Julian là nhà thiết kế đến từ một quốc gia nghèo ở Bắc Âu, có lẽ là quốc gia phía sau không mang lại cho cô ta sự tự tin mạnh mẽ, nên tính cách của cô ta vô cùng lầm lì, không kết giao với người khác, cho dù lúc trước chung nhóm A, nhưng Tống Vy cũng không nói chuyện nhiều với cô ta.