Đường Hạo Tuấn chỉnh lại tóc mai của cô: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều , chờ kết quả của đám Trình Hiệp đi."
Tống Vy mím môi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, ừ một tiếng.
Hai người ở trong phòng nghỉ tầm 1 giờ đồng hồ, Trình Hiệp cầm một phần tài liệu gõ cửa đi vào.
"Tổng giám đốc, mợ chủ, hai người nói đúng rồi, họ không phải Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh thật sự, chỉ là hai người nước chúng ta có vẻ ngoài giống Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh, họ đã bị tiền của Đường Hạo Minh mê hoặc, cố ý ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mĩ vẻ ngoài giống Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, đây là tư liệu ban đầu của họ tôi lấy từ bệnh viện phẫu thuật sau khi họ khai ra."
Nói xong, Trình Hiệp đưa tài liệu trong tay lên.
Đường Hạo Tuấn mở ra xem, Tống Vy ngồi cạnh anh, xem chung.
Hai người kia vốn là diễn viên quần chúng trong giới giải trí trong nước, có kĩ năng diễn kịch nhất định, khó trách diễn ra được một số vẻ mặt và động tác của Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh, khiến cho người khác không hề nghi ngờ họ là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi giả.
Advertisement
Chỉ đáng tiếc, giả cuối cùng vẫn là giả, mặc dù nét mặt động tác diễn giống hơn nữa, một số cử chỉ khác biệt của cơ thể, vẫn sẽ lộ ra.
"Họ có khai ra nguyên nhân, trong khoảng thời gian này, vì sao thường xuyên xuất hiện không?" Tống Vy dời mắt khỏi tài liệu, nhìn Trình Hiệp hỏi.
Trình Hiệp gật đầu: “Có, họ nói, là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi kêu họ cố tình xuất hiện trước mặt của hai người, mục đích chính là khiến hai người biết, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi vẫn còn ở nơi này, quan trọng nhất là, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi còn ra lệnh cho họ thường xuyên xuất hiện ở các trạm phương tiện giao thông lớn, lí do chính là khiến hai người nghĩ, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi rất muốn rời đi nơi này."
"Ý của cậu là, dương đông kích tây?" Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy, cho nên căn cứ lời khai của hai người kia, chỉ cần họ thường xuyên xuất hiện ở những nơi đó, chúng ta sẽ tiến hành hành động vây bắt tương ứng, cho nên sau khi thử mấy lần, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, kêu hai người họ đồng thời xuất hiện ở sân bay, rồi còn thông báo cho chúng ta, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi muốn đi máy bay rời đi, mà chúng ta tất nhiên sẽ đi bắt, nhưng bắt được, cũng chỉ là hai người đóng giả thôi."
"Vậy Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi thật sự, sau khi chúng ta bắt được người đóng giả, liền nhân cơ hội lên máy bay?" Vẻ mặt Tống Vy hơi thay đổi, cuối cùng hiểu được ý dương đông kích tây này.
Trình Hiệp thở dài: “Đúng vậy, bởi vì lúc chúng ta bắt được hai người đóng giả này, sẽ không phong toả các cửa ra vào nữa, cũng liên hệ với Thống đốc Steve, huỷ bỏ kiểm tra trên không của không quân, cho nên căn cứ lời của hai người kia, giờ Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi đã rời khỏi đây."
Bụp!
Tài liệu Đường Hạo Tuấn đang cầm trên tay bị anh đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt anh u ám khó coi.
Vẻ mặt Tống Vy cũng không khá hơn chút nào.
Bọn họ vậy mà để cho Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi quang minh chính đại rời đi dưới sự phong toả của mình.
Đây thật sự là một sự trào phúng với họ.
Quan trọng hơn là, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi rời khỏi phong toả của họ, không biết sẽ đi đâu, họ khó lòng phòng bị được.
"Hạo Tuấn…" Tống Vy hơi lo lắng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Bây giờ tâm trạng cô đã đỡ chút, nhưng cô biết, lúc này đây anh mới là người tức giận, cũng như tâm trạng không tốt nhất .
Bởi vì kế hoạch thoát đi của Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, giống như tát thẳng vào mặt anh.
"Anh không sao!" Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong ánh mắt lộ vẻ bĩnh tĩnh, rất rõ ràng anh đã khống chế được cảm xúc của mình rồi, đè nén tức giận xuống.
"Tăng mạnh điều tra, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất, tra ra tổng bộ của tổ chức đứng đằng sau Đường Hạo Minh." Đường Hạo Tuấn nhìn Trình Hiệp, ra mệnh.
Trình Hiệp khó xử cúi đầu: “Tổng giám đốc, cái này…"
"Tôi sẽ để Hải Dương phối hợp cùng cậu." Đường Hạo Tuấn đánh gãy lời anh ta.
Lúc này mắt Trình Hiệp sáng rực lên, vội vàng gật đầu: “Hiểu rồi ạ, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm được."
"Đi đi." Đường Hạo Tuấn phất tay.
Trình Hiệp đi ra ngoài.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn: “Anh để Hải Dương tham dự vào việc này, có lẽ không ổn đâu, nó vẫn còn là trẻ con."
"Suy nghĩ của thằng bé rất chín chắn, không cần đối xử với nó như trẻ con bình thường, hơn nữa nó cũng muốn giúp chúng ta, quan trọng nhất là, Hải Dương phải tham gia vào, dùng năng lực của nó tìm ra tổ chức của Đường Hạo Minh, hủy diệt tổ chức sau lưng Đường Hạo Minh, Đường Hạo Minh mới không có thế lực, đến lúc đó, đối phó Đường Hạo Minh chỉ là chuyện nhỏ." Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Tống Vy thở dài, gật gật đầu: “Vậy được rồi, em hiểu, em sẽ không ngăn cản anh."
Anh nói đúng, trước kia cô không cho Hải Dương tham gia vào, là vì cảm thấy Hải Dương vẫn là trẻ con, không nên dính vào mấy chuyện dơ bẩn của người lớn.
Nhưng lời của anh nhắc nhở cô, Hải Dương không phải đứa trẻ bình thương.
Bây giờ là xã hội của mạng internet, có Hải Dương, muốn tìm ra tổ chức sau lưng Đường Hạo Minh, thậm chí phá hủy tổ chức kia, thật sự là làm ít công to với họ.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, sớm một chút giải quyết xong Đường Hạo Minh và tổ chức kia, bọn họ cũng sớm chút thoát khỏi nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Hai đứa nhỏ, cũng không cần phải giây phút nào cũng sống trong cảnh giác đề phòng.
"Nhưng hai người kia xử lí như thế nào?" Tống Vy chỉ chỉ dưới chân, cũng chính là hai người ở bãi đỗ xe.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Anh sẽ cho người phẫu thuật thẩm mĩ cho họ về như cũ, sau đó quăng về nước."
Hai người kia chỉ là lòng tham nhất thời, thật sự cũng không làm chuyện ác gì, quăng về nước là được.
Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ hiểu được rồi, không hỏi nữa .
Mấy ngày sau, không ai giả mạo Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi xuất hiện thường xuyên nữa, cuộc sống lại trở về với yên bình.
Nhưng sau khi thiết kế của Tống Vy và Trần Châu Ánh vẽ xong, sự yên bình này bị phá vỡ.
Lúc hai người đi tới hội quán giao bản thiết kế, mới vừa đi đến cửa của hội quán, trên lầu đột nhiên tạt xuống một chậu nước lạnh, đúng lúc rớt lên đầu của Tống Vy và Trần Châu Ánh.
Hai người bị lạnh tới la lên.
Nhưng chuyện này còn chưa ngừng lại, rất nhanh lại có một chậu nước lạnh tạt xuống, hai người bị tạt tới lạnh run, cả người đều ướt nhẹp, ngay cả tài liệu trong tay, cũng ướt đẫm.
"Ai a!" Trần Châu Ánh vội vàng lôi Tống Vy vọt sang một bên, sau đó giận dữ ngẩng đầu lên trên nhìn, nhưng không thấy được mặt của nguời gây chuyện, chỉ thấy một bàn tay cầm cái chậu, rút vào trong cửa sổ lầu bảy.
Ngay sau đó, cửa sổ bị đóng lại, Trần Châu Ánh không nhìn thấy gì nữa.
Cô ấy nắm chặt tay lại, vẻ mặt trầm trọng: “Mẹ nó, hai chậu nước này rõ ràng là cố ý, nếu để tôi biết ai làm, tôi lột da người đó!"
Cô ấy giận run người, rồi thêm mái tóc và bộ đồ ướt sũng, nhìn qua cực kì thê thảm.
Tống Vy cũng vậy, bởi vì phụ nữ có thai sợ nóng, quần áo cô mặc ít hơn Trần Châu Ánh, giờ bị tạt hai lần nước lạnh liền tục, cả người lạnh run, mặt trắng bệch ra, môi tiếng tím tái đi.
Trần Châu Ánh thấy thế, lo lắng không thôi: “Vy Vy, chúng ta đi vào phòng nghỉ ngơi trước."
Tống Vy ôm người, gật gật đầu: “Ừ."
Hai người nhanh chóng đi vào phòng nghỉ.
Bởi vì nơi này là hội quán thiết kế trang phục, nên chỗ này không thiếu quần áo.
Trần Châu Ánh tuỳ ý tìm hai bộ đồ, thay với Tống Vy, lúc này mới cảm thấy bản thân sống lại một lần nữa.
Nhưng hai người không có vì vậy mà thả lỏng, ngược lại bầu không khí càng ngưng trọng .
Các cô nhìn chằm vào bản vẽ thiết kế ở trên bàn trước mặt, lâm vào trầm mặc thật lâu.
Mấy bản thiết kế kia, là bản vẽ lễ phục và chấu báu trang sức, nhưng giờ lại bị nước làm ướt nhẹp, những thiết kế tuyệt đẹp bên trên, cũng bị loang