Ấn tượng của Tống Vy về cô ta rất sâu đậm, bởi vì cô ta là một nhà thiết kế rất có thực lực, hơn nữa còn giỏi vận dụng những yếu tố cổ truyền của đất nước vào trong thiết kế của mình, chỉ cần cho cô ta thêm thời gian, cô ta nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế cao cấp thế giới ở Nam Phi.
Nhưng một nhà thiết kế có thiên phú, có thực lực, còn trẻ tuổi như vậy lại chẳng thế chống lại bóng tối trong tim, cuối cùng làm ra hành vi bỉ ổi đến thế.
“Hầy…” Tống Vy lắc đầu, thở dài cảm thán.
Trần Châu Ánh hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ chỉ đang tiếc cho giới thiết kế thời trang lại mất đi một ngôi sao mới.” Tống Vy nhìn Julian, nói.
Cho dù Julian có thiên phú có thực lực, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bước lên con đường sai trái.
Chứng tỏ cuộc đời sự nghiệp của cô ta chỉ đến đây thôi, chẳng thể tạo ra được thành tựu cao hơn nữa đâu.
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Có gì tốt mà phải tiếc, đó là con đường cô ta đã chọn, nếu vậy thì phải tự gánh lấy hậu quả.”
Advertisement
“Cậu nói cũng phải.” Tống Vy cười gật đầu.
Trần Châu Ánh lại hỏi: “Đúng rồi, Vy Vy, cậu tính xử lý cô ta thế nào?”
Tống Vy vừa định trả lời, giọng của người tổ chức bỗng vang lên: “Được rồi, nếu mọi người đã nộp bản thiết kế của mình lên hết rồi, vậy giải tán thôi, tôi mong rằng một tuần sau sẽ được nhìn ngắm thành quả của các vị.”
Nói xong, người tổ chức lập tức đi ra ngoài.
Các nhà thiết kế đang ngồi bên dưới cũng đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Đặc biệt là Julian, cô ta là người đứng dậy nhanh nhất, cơ hồ là ở đứng lên một khắc kia, chỉ sợ còn chưa đứng vững, liền hướng tới cửa chạy đi, nghĩ muốn rất nhanh chạy khỏi nơi này.
Vừa mới Tống Vy cùng Trần Châu Ánh nhiều lần nhìn cô ta, ánh mắt còn lạnh lẽo như băng, chứng tỏ các cô đã biết người đổ nước chính là cô ta.
Cho nên cô ta tuyệt đối không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa, nếu không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Julian là người đầu tiên chạy về phía cửa lớn phòng họp.
Trần Châu Ánh dậm chân: “Vy Vy, cô ta định bỏ trốn kìa!”
Tống Vy nheo mắt lại: “Yên tâm đi, chạy không thoát đâu.”
Julian chẳng có thế lực chống lưng như Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, có thể trốn đến nơi không ai tìm thấy.
Cô tin rằng, chỉ cần Julian bước ra khỏi cửa lớn của hội quán, chẳng được bao lâu sẽ lập tức bị bắt ngay thôi.
Trần Châu Ánh nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tống Vy, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, cả người cũng thả lỏng: “Đi đi, cứ để cô ta chạy đi, diều hâu bắt gà con cũng thú vị lắm.”
Tống Vy mỉm cười, không phủ nhận câu nói của cô ấy.
Sau đó hai người bất ngờ nhìn thấy Julian vốn đã chạy ra ngoài lại đột ngột lùi từng bước về lại phòng hội nghị, mặt mày hoảng hốt, không chỉ thế, những nhà thiết kế vốn định đi theo gót Julian để ra ngoài cũng lùi ngược trở lại.
“Sao thế này?” Trần Châu Ánh thẳng lưng, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu.
Tống Vy lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết đang xảy chuyện gì nữa.
Nhưng chỉ lát sau, hai người lập tức hiểu ra nguyên do của sự việc.
Thì ra, lúc Julian chạy ra tới cửa phòng họp, đang vui vẻ cuối cùng mình cũng chạy thoát, trước mặt bỗng xuất hiện một hàng vệ sĩ cao to cường tráng, vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng bước từng bước về phía cô ta.
Đi phía trước nhất chính là một người đàn ông mang dòng máu phương đông, khí thế tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, quanh người tràn ngập cảm giác áp lực, chèn ép cô ta xém chút nữa không thở nổi.
Cô ta biết người đàn ông đó, là chồng của ả họ Tống.
Khoảnh khắc đó, Julian lập tức hiểu ra, Tống Vy đã cáo trạng với chồng của cô, nên anh mới dẫn người tới chặn đường.
Cũng bởi vậy, Julian biết mình chạy không thoát, chỉ có thể sợ hãi quay trở về phòng hội nghị.
“Vy Vy, là tổng giám đốc Đường.” Trần Châu Ánh thấy người đi vào là Đường Hạo Tuấn và vệ sĩ thì phấn khích cầm tay Tống Vy: “Nhất định tổng giám đốc Đường cũng đã điều tra ra người đứng sau là Julian nên mới dẫn người tới bắt cô ta.”
Tay Tống Vy bị cô ấy nắm đến phát đau, nhưng nhìn cô ấy vui sướng như thế, thôi thì tùy cô ấy vậy.
Phía bên kia, nhóm vệ sĩ của Đường Hạo Tuấn đã vây chặt cửa ra vào, dù là một con ruồi cũng chẳng chui lọt, lúc này, Đường Hạo Tuấn mới nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy bước tới: “Vì Julian?”
Đường Hạo Tuấn vuốt cằm: “Không hẳn, còn vì tâm tư thâm độc của những người khác nữa.”
Dứt lời, ánh mắt sắc bén của anh quét qua chỗ các nhà thiết kế đang đứng.
Trong số đó, có vài nhà thiết kế sau khi bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng sắc nhọn của anh thì vô thức cúi đầu, số khác thì tỏ vẻ không có gì, vẫn bình thản mặt đối mặt với anh.
Đường Hạo Tuấn nhớ kỹ mặt những người đang cúi đầu, thầm quyết định sau khi trở về sẽ điều tra bọn họ một phen.
Anh tin chắc rằng những người này có vấn đề, nếu không sao lại cảm thấy chột dạ.
Cho dù bây giờ họ chưa ra tay, nhưng đã chột dạ thì chứng tỏ trong lòng bọn họ từng tồn tại suy nghĩ đó.
“Tổng giám đốc Đường, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Lại có ai đắc tội bà Đường sao?” Lúc này, người tổ chức vừa nghe thấy tiếng gió lập tức vội vàng chạy từ văn phòng của mình tới.
Thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, ông ta lập tức hiểu ra, nhất định là lại có kẻ không có mắt đắc tội Tống Vy rồi.
Bây giờ trong giới có ai lại không biết, quốc vương phương đông duy nhất của vương quốc xa hoa vô cùng yêu thương vợ ngài, không thể chấp nhận nổi dù vợ ngài chỉ chịu xíu uất ức.
Chỉ cần vợ ngài cảm thấy uất ức, quốc vương sẽ lập tức nổi trận lôi đình, trừng phạt kẻ dám bắt nạt vợ ngài.
Tuy nghe thì có hơi khoác loác, nhưng đó lại chính là sự thật.
Thế nên người tổ chức mới không dám làm lơ, huống hồ chi người ta còn là sugar daddy của chương trình.
Trần Châu Ánh mỉm cười, hất vai Tống Vy một cái: “Vy Vy, nghe thấy chưa? Người tổ chức vừa mới nói lại có người đắc tội bà Đường đó, xem ra ông ta cũng kinh nghiệm quá chứ, chỉ cần tổng giám đốc Đường xuất hiện ở đây, tức là có người lại đắc tội cậu.”
Tống Vy liếc mắt: “Im lặng, nghe xem Hạo Tuấn nói thế nào đã.”
Trần Châu Ánh gật đầu lia lịa, ngậm miệng không nói gì.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Julian đang run bần bật.
Người tổ chức hướng mắt nhìn theo, lập tức hiểu ra, hỏi: “Tổng giám đốc Đường, là cô ta sao?”
“Sáng nay, vợ của tôi và bạn của em ấy tới đây giao bản vẽ thiết kế, lúc tới trước của hội quán đã bị người hắt cho hai xô nước đá, mục đích của kẻ đó là muốn hủy hoại bản thiết kế của vợ tôi, khiến cô ấy không nộp bài được, từ đó bị loại khỏi cuộc thi.” Đường Hạo Tuấn hé đôi môi mỏng, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Người tổ chức nghiêm lại: “Có chuyện này ư?”
“Tất nhiên rồi, vì vậy tôi và Vy Vy mới xuất hiện vào phút cuối cùng.” Trần Châu Ánh đáp lời.
Người tổ chức quay sang nhìn Julian, khuôn mặt cô ta ngày càng trắng bệch, ông ta hỏi: “Tổng giám đốc Đường, là do cô ta làm sao?”
“Đúng vậy, tuy phòng làm việc của cô ta không gắn camera, nhưng ngoài hành lang thì có, chính mắt tôi đã nhìn thấy cảnh cô ta đặt hai xô nước đá vào hai cái chậu cùng màu trong đoạn video trích ra từ camera chỗ hành lang, bây giờ tôi đã tìm thấy hai cái xô đó, sau khi kiểm tra kỹ càng, phía trên vẫn còn dấu vân tay của cô ta.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Video từ camera cộng thêm dấu vân tay, vầy đã đủ định tội cho Julian rồi.
Julian ngã ngửa ra đất, môi giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng tính cách của cô ta vô cùng quái gở, ngày thường cũng trầm mặc ít nói, nên dù bây giờ lời đã tới khóe miệng cũng chẳng thể thốt ra.
Đặc biệt là ánh nhìn của mọi người đã khiến lòng cô ta càng thêm khẩn trương và nhục nhã, càng không nói nên lời.
“Tôi biết rồi tổng giám đốc Đường, tôi sẽ giải quyết chuyện này thật tốt, tuyệt đối không khiến anh thất vọng.” Người tổ chức lạnh lùng nhìn Julian ngã ngồi trên đất, nói.
Đường Hạo Tuấn vuốt cằm: “Được, tôi giao cô ta lại cho ông.”
“Xin Tổng giám đốc Đường cứ yên tâm.” Người tổ chức đẩy gọng kính.
Đường Hạo Tuấn quay sang nhìn các nhà thiết kế khác, cất cao giọng: “Hẳn các người đã nhìn thấy kết cục của Julian rồi nhỉ, tôi hy vọng các người lấy đó làm gương, đừng vì chút tâm tư xấu xa trong lòng mà làm ra chuyện giống vậy, nếu không, chẳng những sự nghiệp của các người bị hủy hoại, quốc gia sau lưng các người cũng sẽ vì thế mà cảm thấy hổ thẹn.”
Tạm dừng vài giây, anh nói tiếp: “Tôi hỵ vọng mọi người nhớ kỹ lời tôi nói, nếu tôi lại phát hiện có kẻ nào to gan chơi xấu vợ tôi, hoặc là các nhà thiết kế khác để giành chức quán quân, vậy đừng trách tôi sao không hạ thủ lưu tình!”
Nói xong, ánh mắt của anh lướt qua nhà thiết kế da đen tên jason kia, trong mắt hiện rõ vẻ sâu xa.
Jason trực tiếp cúi đầu thật thấp, không dám nói lời nào.