Hôm nay, Tống Vy đang cùng Trần Châu Ánh vẽ bản thiết kế, Hạ Bảo Châu xung phong làm người mẫu, thi thoảng tạo dáng theo yêu cầu của hai người.
Bỗng nhiên, Trình Hiệp gấp gáp chạy tới.
Hạ Bảo Châu nhìn anh ta: “Sao gấp vậy?”
Cô vội rót ly nước cho anh ta.
Sau khi nhận lấy, Trình Hiệp ngửa đầu ực một cái rồi nhìn Tống Vy: “Bà chủ, chuyện tốt, chúng tôi bắt được Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy khiếp sợ bật dậy: “Bắt được rồi? Hai người cùng một chỗ?”
“Đúng, hôm nay bọn họ cùng xuất hiện ở sân bay, muốn bỏ chạy nhưng bị người chúng ta phục sẵn bắt.” Trình Hiệp hưng phấn nói.
Tống Vy cũng vui theo, siết tay: “Quá tốt rồi, điều này quá tốt. Quả nhiên trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng bắt được họ. Đúng rồi, Hạo Tuấn biết chưa?”
“Biết, Tống giám đốc biết đầu tiên, hiện tại anh ấy đã đến sân bay.” Trình Hiệp trả lời.
Advertisement
Tống Vy thả quyển vẽ ra: “Tôi cũng đi!”
“Tống giám đốc đoán cô sẽ đi nên đặc biệt dặn tôi đến đón, đi nào bà chủ.” Trình Hiệp làm một tư thế xin mời.
Hạ Bảo Châu ôm cánh tay anh: “Anh yêu, em cũng muốn đi.”
“Em đó, đây là việc riêng của ông bà chủ, ngoan nào, chờ xử lí xong hai kẻ phiền phức kia, chắc chắn Tổng giám đốc sẽ cho anh ngày nghỉ, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi du lịch.” Trình Hiệp xoa đầu bạn gái.
Hạ Bảo Châu nghe đến chữ du lịch thì hai mắt sáng rỡ, buông cánh tay Trình Hiệp: “Anh nhớ đó, đừng có nuốt lời.”
“Làm gì có, nhưng Tổng giám đốc cho hay không thì anh không biết, dù sao anh ấy cũng là ông chủ, lỡ như không nghỉ...”
“Yên tâm, tôi sẽ xử anh ấy thay hai người, mà Hạo Tuấn từng nói đợi khi bắt được hai người kia, sẽ sắp xếp cho anh nghỉ ngơi, lúc ấy nghỉ ngơi là điều bình thường.” Tống Vy nháy mắt với Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu vội kéo Trình Hiệp nói tiếng cảm ơn: “Vy Vy, chúng tôi có được đi du lịch hay không là nhờ cô đó.”
“Yên tâm.” Tống Vy nói xong rồi đi cùng Trình Hiệp.
Nửa tiếng sau, họ đến sân bay.
Tống Vy đi vào phòng nghỉ của Đường Hạo Tuấn: “Chồng à, bọn Lâm Giai Nhi đâu?”
“Bị giam trong bãi đỗ xe ở gara, lúc bắt được họ thì vệ sĩ có đánh thuốc mê, bây giờ còn chưa tỉnh.” Đường Hạo Tuấn chỉ màn hình máy tính.
Tống Vy đi qua nhìn, nhìn thấy Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh bị trói trên ghế trên màn hình, che miệng mũi, dáng vẻ bất tỉnh.
“Kì lạ, bình thường họ thay nhau xuất hiện, tại sao nay lại cùng nhau chứ?” Tống Vy ngồi xuống bên cạnh anh, nghi ngờ hỏi.
Đường Hạo Tuấn đan mười ngón tay lại với nhau, hất cằm: “Anh đoán là bọn họ kiếm được sơ hở nên cảm thấy đã đến lúc, có thể mượn lỗ hỏng ở sân bay để chạy trốn.”
“Thế à.” Tống Vy gật dầu, tỏ vẻ đã biết nhưng cô vẫn thấy sai sai, lại chẳng biết là gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm camera.
Nhìn một chút, cô lại ồ lên.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Sao thế?”
“Lâm Giai Nhi mập vậy à?” Tống Vy nheo mắt.
Thật ra người phụ nữ bên trong không mập, dáng người tựa tựa cô nhưng so với Lâm Giai Nhi thì nhiều thịt hơn.
Lâm Giai Nhi làm người thực vật mười năm, lại phẫu thuật nhiều lần nên vóc người chênh lệch, cả người gầy như que củi, dù sau khi xuất viện tẩm bổ nhiều thì cũng không có tí thịt.
Nhưng bây giờ, thiếu bồi bổ lẫn trải qua khoảng thời gian chạy trốn, thịt lại nhiều hơn, khiến người ta thấy lạ.
Đường Hạo Tuấn nghe thế, anh cũng nhìn Lâm Giai Nhi.
Quả thật xem xong phát hiện thêm vài thứ.
Chiều cao của Lâm Giai Nhi cũng sai.
Nhận thức được điều này, Đường Hạo Tuấn đứng dậy, sắc mặt trầm xuống.
Tống Vy ngẩn người, vội gọi: “Hạo Tuấn, sao thế?”
“Anh nghi bọn họ không phải người thật.” Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay, giọng điệu lạnh lùng.
Tống Vy ngạc nhiên: “Sao có thể?”
“Không gì là không thể, em đừng quên chuyện Tống Huyền.” Đường Hạo Tuấn nói.
Con ngươi Tống Vy co lại, lập tức hiểu ý anh, cô cảm thấy gai sống lưng: “Hạo Tuấn, anh nói hai người kia có thể bị người khác đổi gương mặt giả mạo thành nhóm người Đường Hạo Minh à?”
“Rất có thể, nên hiện tại anh muốn xác nhận.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt.
Tống Vy đỡ bụng: “Em cũng đi.”
Đường Hạo Tuấn không phản đối.
Hai người cùng vệ sĩ đi đến bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe đang đóng, bên ngoài cũng có vệ sĩ trông coi, Trình Hiệp đứng bên cạnh gọi điện thoại, nhìn thấy hai người tới thì lập tức cúp máy, bảo người mở cửa.
Chẳng mấy chốc cửa cuốn kéo lên, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi xuất hiện trong tầm mắt của Tống Vy.
Mặc dù cô rất muốn kiểm tra rốt cuộc bọn họ có phải giả mạo hay không nhưng Đường Hạo Tuấn có suy nghĩ của riêng mình, cô chỉ đành từ bỏ.
“Xách một thùng nước giội cho tỉnh.” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm hai người bị trói trên ghế, lạnh lùng phân phó.
Trình Hiệp dạ vâng, lập tức bảo vệ sĩ đi làm.
Chỉ chốc lát sau, vệ sĩ đem theo một thùng nước đá, đến thẳng chỗ hai người kia giội xuống.
“Khụ khụ...” Hai người tỉnh dậy ngay, bị sặc nước mà ho sặc sụa.
Giờ phút này, giọng nói đã bị bại lộ.
Tống Vy nghe thứ tiếng không thuộc về hai kẻ kia thì tim chùng xuống: “Hạo Tuấn, anh nói đúng, quả nhiên là kẻ giả mạo.”
Đường Hạo Tuấn mím môi không nói.
Trình Hiệp sợ ngây người: “Bọn họ không phải Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi à?”
Tống Vy gật đầu: “Là giả mạo, vừa nãy trong lúc tôi và Hạo Tuấn theo dõi phát hiện ngoại hình của Lâm Giai Nhi bị sai nên suy đoán có lẽ có người giả bọn họ, giả mạo thân phận.”
“Hít...” Trình Hiệp hít một hơi thật sâu: “Có chuyện này à, tại sao bọn Đường Hạo Minh muốn tìm người giả mạo mình?”
“Rất đơn giản, hỏi bọn họ là được.” Ánh mắt lạnh lùng, âm hiểm của Đường Hạo Tuấn nhìn đôi nam nữ kia.
Hai người nọ vốn đã lạnh run, đối diện với ánh mắt của anh thì càng bị dọa.
“Mau tra hỏi bọn họ, đừng lưu tình.” Đường Hạo Tuấn nói với gương mặt lạnh như băng.
Lần này, anh thật sự tức rồi.
Cứ ngỡ là bắt được, ai ngờ lại là hai tên giả mạo!
Đã dám tìm kẻ giả mạo chơi anh thì cũng chuẩn bị đón nhận lửa giận của Đường Hạo Tuấn đi.
“Dạ.” Trình Hiệp ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, anh nghiêm túc gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nắm tay Tống Vy: “Chúng ta đi thôi, đợi kết quả.”
Tống Vy nhếch môi, ừ một tiếng.
Nếu là giả mạo thì hoàn toàn không có ý nghĩa khi giữ bọn họ lại.
Trên đường về phòng nghỉ, Tống Vy chợt nhớ đến điều gì, cô thở dài: “Đáng lẽ em nên phát hiện sớm hơn, lúc ấy ở chợ trang sức, nhìn thấy Lâm Giai Nhi thì thấy cô ta khỏe hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận thì em còn tưởng Đường Hạo Minh đã chữa bệnh cho nên không nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ lúc em nhìn thấy thì người nọ đã là giả.”
“Không trách em, chính anh cũng bó sót một lần.” Đường Hạo Tuấn mím môi, rồi trầm giọng nói.
Tống Vy nhìn anh: “Anh cũng phát hiện chỗ bất thường à?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Buổi triển lãm hôm đó, không phải anh đã nói Đường Hạo Tuấn không đeo kính sao? Có lẽ lúc anh nhìn thấy thì đó cũng chẳng phải Đường Hạo Minh thật sự.”
Tống Vy cười khổ: “Thì có ai nghĩ rằng bọn Đường Hạo Minh sẽ cho người thay đổi gương mặt giả dạng thành mình và xuất hiện trong tầm mắt chúng ta chứ?
Người bình thường nào suy nghĩ theo hướng đó.