“Tổng giám đốc Đường!” Thấy anh, mắt Tống Vy không nhịn được lóe lên chút kinh ngạc và vui mừng.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy, tâm trạng tốt hơn: “Ừ.”
“Sao anh lại đến đây?” Tống Vy tò mò hỏi.
Đường Hạo Tuấn khoác tay lên bệ cửa: “Đến đón em.”
“Đón tôi?” Tống Vy kinh ngạc chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi nghe Giang Hạ nói em đã đến nhà họ Tống, tôi lo nhà họ Tống sẽ làm khó em, cho nên đến xem thử.”
Nghe được lời này, trong lòng Tống Vy ấm áp: “Thì ra là thế, yên tâm đi, bọn họ không làm gì tôi cả.”
“Vậy là tốt rồi, lên xe đi, hôm nay là lần diễn tập cuối cùng của người mẫu, ngày mai khai mạc, rất bận!” Đường Hạo Tuấn chủ động mở cửa ghế phụ lái.
Tống Vy cũng không khách sáo với anh, vòng qua ngồi vào xe.
Đến hội trường thời trang, Tống Vy tạm thời tách ra với Đường Hạo Tuấn, đi đến hậu trường nói về chi tiết show thời trang ngày mai cùng mấy người mẫu.
Đường Hạo Tuấn thì đứng trên sàn catwalk, nghe nhân viên báo cáo về vấn đề bảo an của khu vực này, tránh ngày mai xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Lúc này, Trình Hiệp đi đến bên cạnh anh: “Tổng giám đốc.”
Đường Hạo Tuấn không để ý đến anh, nhìn sàn catwalk: “Đã điều tra xong chưa?”
“Đã điều tra xong rồi, Tống Huy Khanh đúng là đang bán tháo cổ phần” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn cười trào phúng: “Ông ta không có tiền, không bán cổ phần thì làm sao bồi thường cho Tống Vy được, ông ta bán bao nhiêu?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng chắc là sẽ không quá cao, dù sao Tống Thị đang trong giai đoạn có thể phá sản bất cứ lúc nào, nếu bán quá cao thì ông ta sẽ không bán cổ phần ra được.” Trình Hiệp nói.
Đường Hạo Tuấn thay đổi dáng ngồi: “Vậy lại ép giá của ông ta tiếp, ép đến sáu mươi tỷ, chỉ đủ để bồi thường cho Tống Vy thôi.”
“Nếu như thế thì tương đương với việc ông ta bán cổ phần uổng công rồi, hơn nữa ít đi chút cổ phần đó, ông ta không còn lực khống chế mạnh với Tống Thị nữa, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hội đồng quản trị liên danh đuổi khỏi ghế chủ tịch.” Trình Hiệp cười nói.
Đáy mắt Đường Hạo Tuấn đầy vẻ lạnh lùng: “Đó là mục đích của tôi.”
Mấy năm nay, Tống Huy Khanh thường mượn danh anh giành lợi ích, lúc trước nể mặt Tống Huyền, anh mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ Tống Huy Khanh càng lúc càng quá đáng, dạo gần đây còn mượn danh nghĩa của anh, định vay ngân hàng một khoản tiền lớn.
Đây là chuyện anh không thể nào chịu đựng, vừa khéo mượn cơ hội này cho Tống Huy Khanh một lời cảnh cáo.
“Vâng, tôi đã biết, tôi sẽ đi làm ngay.” Trình Hiệp nói, xoay người rời đi.
Đường Hạo Tuấn tiếp tục chú ý sàn catwalk.
Không lâu sau, sau khi người phụ trách hô to, nhân viên làm việc trên sàn catwalk đều đi xuống, sau đó, đèn đều bị tắt hết, cũng có nghĩa diễn tập sắp bắt đầu.
Rất nhanh, âm nhạc vang lên, một nhóm người mẫu cao ráo chân dài, vô cùng khí thế, mặc lễ phục vô cùng xa hoa bước ra.
Đường Hạo Tuấn ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên dưới sàn catwalk, vuốt cằm nghiêm túc nhìn lần diễn tập này.
Tuy vẻ mặt anh không có phản ứng gì quá nhiều, nhưng trong mắt lại chứa đầy ánh sáng, rõ ràng rất hài lòng về lần diễn tập này.
Thời gian diễn tập rất dài, mỗi khi Đường Hạo Tuấn xem một bộ quần áo thì đều sẽ ghi chú gì đó vào laptop đặt trên đùi.
Một tiếng sau, người mẫu cuối cùng đi xong, Tống Vy lên sân khấu.
Cô là nhà thiết kế ra sân khấu chào cảm ơn, đứng ở vị trí chính giữa sàn catwalk, chắp tay cúi người vái chào xung quanh sân khấu.
Đường Hạo Tuấn đặt laptop sang bên cạnh rồi đứng lên, nhẹ nhàng vỗ tay.
Tống Vy nghe thấy, cười cười đi về phía anh: “Tổng giám đốc Đường, xem diễn tập xong có cảm giác như thế nào?”
“Không tệ.” Đường Hạo Tuấn buông tay: “Nhưng vẫn có thể tốt hơn nữa.”
“Ồ? Tổng giám đốc Đường có đề nghị gì sao?” Tống Vy kinh ngạc hỏi.
Tổng giám đốc Đườngh ừ một tiếng: “Lúc nãy tôi có ghi chú lại một ít, em có thể xem thử.”
“Được, để tôi xuống xem.” Nói xong, Tống Vy hơi cong gối, định nhảy xuống khỏi sàn catwalk.
Đường Hạo Tuấn thấy thế, nhíu mày, vươn tay về phía cô.
Tống Vy khó hiểu nhìn tay của anh.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không phải cô muốn xuống sao?”
“À, đúng vậy!” Cuối cùng Tống Vy cũng hiểu ra, anh muốn đỡ cô xuống.
Lấy lại tinh thần, Tống Vy đặt tay vào lòng bàn tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nắm tay cô, tay dùng lực, nâng cô từ trên sàn catwalk xuống.
Sau đó anh buông tay, đưa laptop mới bỏ xuống cho cô.
Tống Vy nhận lấy, mở ra xem.
Anh ghi chú rất cẩn thận, cẩn thận đến cự ly sải bước của mỗi người mẫu, làn váy bay lên cong bao nhiêu độ cũng có.
Không thể không nói, đúng là làm người ta bội phục.
“Tổng giám đốc Đường, cái này…”
Tống Vy chỉ vào một chỗ trên laptop, có hơi khó hiểu, định hỏi thăm tổng giám đốc Đườngh, điện thoại của Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên vang lên.
“Em chờ chút.” Đường Hạo Tuấn ra thế tay tạm ngưng, lấy điện thoại ra.
Nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi, anh nghe máy: “Giai Nhi!”
Nghe thấy cái tên này, Tống Vy hơi nhúc nhích lỗ tai theo bản năng nhìn về phía điện thoại của anh.
Đường Hạo Tuấn không để ý đến sự thay đổi của Tống Vy, đang nghiêm túc lắng nghe người ở đầu dây bên kia nói cái gì.
Vài giây sau, anh khẽ mở đôi môi mỏng nói: “Tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
Nói xong, anh buông điện thoại nhìn Tống Vy: “Tôi có việc phải đi một lúc, có cái gì khó hiểu thì chờ tôi quay về công ty lại nói.”
Tống Vy ráng gượng cười: “Được, anh đi đi.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn bỏ điện thoại vào túi áo vest, nhấc chân đi ra cửa.
Anh bước đi có vẻ rất sốt ruột, Lâm Giai Nhi đã xảy ra chuyện gì sao?
Đang suy nghĩ, một nhân viên đi đến bên cạnh Tống Vy: “Nhà thiết kế Tống, có người tìm cô, đang ở phòng nghỉ.”
“Ai thế?” Tống Vy thu hồi suy nghĩ từ trên người Đường Hạo Tuấn về, khó hiểu hỏi.
Nhân viên lắc đầu: “Tôi không quen, là một cô gái, nói là họ Tống!”
Không lẽ là Tống Huyền!
Tống Vy nhướng mày, sau đó cảm ơn nhân viên, đi đến phòng nghỉ.
Cửa phòng nghỉ đang mở, Tống Vy bước vào, một bàn tay đột nhiên quơ đến.
Tống Vy ngưng tầm mắt lại, vôi vàng nghiêng đầu sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng móng tay Tống Huyền vẫn quẹt trúng mặt cô. Có lẽ là đã trầy da, Tống Vy đau nhíu mày. Tống Huyền nhìn cô với vẻ mặt như muốn ăn thịt người: “Đồ đê tiện, cô còn dám trốn à?” Tống Vy vuốt phần mặt bị quẹt trầy, lạnh lùng trả lời: “Cô đánh tôi mà tôi không được trốn à? Hơn nữa chúng ta cùng một người ba, tôi là đồ đê tiện thì cô là cái thứ gì?” “Cô…” Tống Huyền không ngờ cô lại biết ăn nói đến thế, tức giận giơ tay lên lần nữa. Lần này, Tống Vy giơ tay lên, túm lấy cánh tay Tống Huyền, cũng trở tay tát ngược lại. Bốp! Tống Huyền bị đánh lệch mặt sang một bên, ngơ ngác, một lúc lâu sau mới ôm mặt, không thể tin nổi trừng mắt nhì Tống Vy: “Cô dám đánh tôi?” “Nực cười, mắc gì tôi lại không dám.” Tống Vy vỗ bàn tay phát đau vì đánh cô ta, cười khẩy trả lời. Tống Huyền tức điên, giương nanh múa vuốt nhào đến: “A a a, con nhỏ đê tiện này, tôi muốn giết cô!”
“Giết tôi? Cô xứng à?” Tống Vy cười khinh thường, sau đó không hề hoang mang nhấc chân, đá vào cẳng chân Tống Huyền.
Tống Huyền mất trọng tâm, bị vướng ngã xuống đất, răng đập vào môi, miệng chảy màu ròng ròng.
“Chậc chậc, trông thảm ghê!” Thấy tình trạng thê thảm của Tống Huyền, Tống Vy lạnh lùng nói.
Sau đó cô bước lên, ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Huyền, duỗi tay túm tóc Tống Huyền, nâng đầu Tống Huyền lên: “Vừa mới gặp mặt đã đòi đánh đòi giết tôi, người ngoài còn tưởng cô mới trốn từ viện tâm thần nào ra đấy.”
Tống Huyền nghe hiểu được Tống Vy đang ám chỉ nói cô bị điên, trừng to mắt, định bò dậy xé xác Tống Vy.
Nhưng Tống Vy lại dùng đầu gối đè sau lưng cô, đè chặt cô xuống đất: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan một chút, mấy ngày nay tâm trạng của tôi không được tốt co lắm, mẹ cô chọc tôi, mà cô lại là con gái của bà ta, tôi cũng không chắc là bản thân sẽ làm gì cô, mau nói, rốt cuộc cô đến đây để làm gì?”