Mặt Tống Huyền vô cùng dữ tợn, nhìn chằm chằm Tống Vy bằng ánh mắt đầy độc ác: “Cô còn có mặt mũi hỏi tôi đến đây làm gì, Tống Vy, sáng hôm nay cô đến nhà tôi quậy một trận, còn hỏi ba chuyện sáu mươi tỷ, tôi biết hết rồi.”
“Ồ?” Tống Vy cười: “Cho nên bây giờ cô đến là muốn tìm tôi đòi lại tiền sao?”
Tống Huyền không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm rạp dưới đất hừ lạnh: “Rõ ràng cô biết tình hình hiện tại của nhà họ Tống, không thể nào lấy ra được số tiền đó.”
“Vậy thì sao?”
“Thì sao? Cô muốn nhà họ Tống phá sản sao?” Tống Huyền rống to.
Tống Vy chớp mắt: “Cũng được, dù sao bảy năm trước khi bọn tôi bị đuổi đi, tất cả mọi thứ của nhà họ Tống đều không liên quan đến bọn tôi nữa, phá sản thì phá sản đi!”
“Cô…” Thấy cô dầu muối không ăn, Tống Huyền tức đến không nói nên lời.
Tống Vy buông tóc cô ra: “Tiền sao tôi sẽ không trả, đây là thứ tôi nên có.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Mặt Tống Huyền đầy vẻ không cam lòng: “Cô cũng nói tất cả mọi thứ của nhà họ Tống đều không liên quan đến cô, vì sao cô còn đòi ba sáu mươi tỷ chứ, đó phải là tiền của tôi, tiền của tôi!”
Bây giờ cô đang cần tiền, đang nghĩ làm sao mới kiếm được một khoảng tiền thì lại nghe Tô Thu nói sáng sớm Tống Vy đã đến chỗ ba đòi sáu mươi tỷ.
Sao cô có thể chấp nhận được, tìm hiểu được vị trí của Tống Vy xong, lập tức vội vàng chạy đến, muốn đòi lại tiền, nhưng Tống Vy lại dám nói không trả!
“Tiền của cô?” Giống như nghe được câu chuyện gì nực cười lắm, Tống Vy lấy điện thoại trong túi xách ra: “Nếu cô nói như vậy, vậy chúng ta hỏi ba thử xem, rốt cuộc số tiền này là của ai?”
Nói xong, cô tìm số điện thoại của Tống Huy Khanh gọi sang.
Tống Huy Khanh nhanh chóng nghe máy, giọng điệu rất mất kiên nhẫn: “Con lại muốn làm gì, muốn tiền nữa sao?”
“Ba, ba hiểu lầm rồi, lần này con không phải gọi đòi tiền, mà vì Tống Huyền đến tìm con, nói sáu mươi tỷ kia là của cô ta, bắt con trả cho cô ta.” Tống Vy cảm nhận được Tống Huyền lại đang giãy dụa, mím chặt đôi môi đỏ, dứt khoát dời đầu gối đi ngồi lên lưng cô.
Hành động này của Tống Vy, đối với Tống Huyền mà nói là sỉ nhục vô cùng, hai mắt đỏ ngầu, rồi lại không đủ sức để tránh ra, chỉ có thể trợn to mắt rống to.
Tống Huy Khanh nghe được tiếng la của cô, lập tức rất lo lắng: “Tống Vy, con làm gì chị của con vậy?”
“Yên tâm đi ba, con không làm gì cô ta cả, cô ta còn tốt lắm, ba nói cho con biết rốt cuộc sáu mươi tỷ này là của ai đi.” Tống Vy mở loa điện thoại lên, đặt bên tai Tống Huyền.
Tống Huy Khanh thở dài: “Là của con.”
“Ba?” Tống Huyền không thể tin nổi gọi ông: “Vì sao chứ, cô ta đã không phải là con gái của ba từ lâu rồi, sao ba phải cho cô ta nhiều tiền như thế chứ?”
“Câm miệng, con thì biết cái gì?” Tống Huy Khanh quát to.
Tống Huyền cười lạnh: “Con không quan tâm, ba không được đưa tiền cho cô ta, không được!”
“Ba sẽ không nghe lời cô.” Tống Vy lấy điện thoai về: “Biết vì sao không, bởi vì một khi ba lấy tiền về, ông ấy sẽ càng tổn thất nhiều hơn, hơn nữa danh tiếng của ông ấy sẽ trở nên xấu đi, mẹ của cô cũng sẽ phải gánh tội danh tội phạm giết người.”
Đầu dây bên kia, Tống Huy Khanh nghe được lời này, miệng hơi giật, gương mặt già vô cùng tối tăm.
Tống Huyền ngẩn người: “Có ý gì?”
“Ý là, mẹ cô muốn giết tôi, tối hôm qua đã ra tay với tôi, hơn nữa suýt chút nữa đã liên lụy tổng giám đốc Đường cũng chết theo.” Tống Vy nhẹ nhàng trả lời.
Giọng của cô vô cùng dịu dàng, nhưng lại không có chút ấm áp nào, chỉ có ý lạnh làm người ta phát run từ tận đáy lòng.
“Không thể nào!” Tống Huyền không tin lời Tống Vy nói, lắc đầu kịch liệt.
“Cô tin hay không thì tùy.” Tống Vy tắt loa điện thoai đi, đưa lên thoại lên lỗ tai: “Được rồi ba, con cúp máy trước.”
Nói xong, cô cúp máy, cũng đứng dậy khỏi người Tống Huyền.
Tống Huyền không bị khống chế, từ dưới đất bò dậy, siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằm Tống Vy: “Lúc nãy cô mới nói suýt chút nữa đã liên lụy Hạo Tuấn chết cùng, nói cách khác tối hôm qua cô đã cùng với Hạo Tuấn, hai người làm cái gì?”
Tống Vy nhíu đôi mày xinh đẹp lại: “Cô không quan tâm sức khỏe tổng giám đốc Đường thế nào, không hỏi anh ấy có bị thương hay không, ngược lại đi hỏi tôi và anh ấy làm cái gì, tôi nghi ngờ cô thật sự yêu anh ấy sao?”
“Chuyện này liên quan gì đến cô, tôi yêu Hạo Tuấn hay không còn cần cô nghi ngờ à?” Đối mặt với ánh mắt quan sát kỹ lưỡng của Tống Vy, Tống Huyền dời mắt tránh đi.
Tống Vy thấy cô như thế, lập tức hiểu được mọi chuyện.
Thật ra Tống Huyền cũng không yêu Đường Hạo Tuấn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ là yêu chút chút thôi.
Nếu không cũng sẽ không cắm sừng Đường Hạo Tuấn, xem ra, cô phải để Đường Hạo Tuấn phát hiện ra chuyện này sớm một chút.
Nghĩ thế, Tống Vy cười cười: “Đương nhiên không cần, nhưng có được một người vợ chưa cưới như thế, tôi cũng thấy buồn thay cho tổng giám đốc Đường, nhưng không sao, tổng giám đốc Đường sẽ biết được những chuyện cô từng làm sớm thôi.”
Nghe được câu này, trong lòng Tống Huyền căng thẳng: “Cô có ý gì, tôi làm cái gì?”
“Cô tự đoán đi.” Tống Vy buông tay, xoay người đi.
Tống Huyền siết chặt tay nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng không hiểu sao lại thấy bất an.
Nhưng không lâu sau, nỗi bất an này đã biến mất.
Cô sờ môi, nhìn vết máu dính trên ngón tay, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn.
“Chờ xem Tống Vy, sỉ nhục ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô, nhất định!” Tống Huyền cắn chặt răng.
Đột nhiên, cô nhìn thấy gì đó, đi về phía giá treo quần áo trong góc phòng nhỉ, nhìn đống quần áo trên giá, cười âm hiểm.
Bị Tống Huyền lại quậy một trận, Tống Vy thở hắt ram không còn tâm trạng ở lại chỗ này, xuống hậu trường nói cho người mẫu nghe những điều cần lưu ý cho show thời trang ngày mai xong, lập tức ra khỏi hội trường thời trang.
Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn từ bệnh viện về, gọi Tống Vy vào văn phòng, tiếp tục nói về đề tài ở hội trường thời trang.
Không thể không nói, Đường Hạo Tuấn rất tinh mắt ở phương diện này, được anh đưa ra ý kiến, show thời trang chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn.
Cô đã rất nôn nóng, chờ mong ngày mai đến.
Buổi tối, Tống Huy Khanh gửi sáu mươi tỷ đến.
Tống Vy không hỏi ông ta vì sao lại gom đủ tiền nhanh đến thế, nghĩ cũng biết, chắc chắn lại bán thứ gì.
Nhưng cái này cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần tiền đến tay cô là được. Gửi tiền cho Giang Hạ, Tống Vy duỗi người, lên giường nằm nghỉ. Hôm sau, mới sáng sớm cô đã đến hội trường thời trang, chuẩn bị mở màng cho show thời trang. Lúc cô đến, trong hội trường thời trang đã có không ít người, rất nhiều nhân viên đã bắt đầu bận rộn. Lúc này, một nhân viên nhìn thấy cô, vẻ mặt không đúng lắm đi đến: “Nhà thiết kế Tống, cô mau đến phòng trang điểm xem đi, đã xảy ra chuyện.” “Chuyện gì?” Nụ cười trên mặt Tống Vy biến mất. Nhân viên trả lời: “Tôi không biết rõ chuyện cụ thể, hình như quần áo xảy ra vấn đề.” Quần áo! Đồng tử Tống Vy co rụt lại, nhanh chóng chạy vào phòng trang điểm. Vừa chạy, cô vừa thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng giống như những vì nhân viên kia đã nói.
Đến phòng trang điểm, Tống Vy mở cửa vào, nhìn thấy một đám trợ lý trang phục vây quanh lại đây mặt người nào cũng đều rất tệ, không khí vô cùng nặng nề.
“Các người đang làm gì đó?” Tống Vy đóng cửa phòng trang điểm lại, cố kềm cảm giác không ổn xuống đáy lòng, trầm giọng hỏi.
Mọi người nghe được giọng nói của cô, tức giận quay đầu nhìn cô, giống như tìm được người có thể đưa ra quyết định, vội vàng nói: “Nhà thiết kế Tống, có người cắt quần áo biểu diễn của chúng ta rồi!”
“Cái gì?” Tống Vy sa sầm sắc mặt, đi về phía giá áo.
Quần áo trên trên giá đã bị xé lớp bao bảo vệ xuống, không còn bao bảo vệ che đậy, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết bị kéo cắt qua, có một vài bộ nghiêm trọng đã bị cắt thành từng mảnh riêng lẻ, không thể nào xem được nữa, có thể thấy người ra tay đã độc ác đến mức nào.
“Rốt cuộc là ai làm?” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay rống to, vì quá tức giận, mắt cô đỏ lên, ngực phập phồng kịch liệt.