Tống Vy cũng không phí lời với Tô Thu nữa, mà ném thẳng tập hồ sơ trong tay tới trước mặt bà ta.
Bộp.
Tô Thu giật mình, toàn thân run rẩy: “Cô làm gì đấy?”
Tống Vy lạnh lùng nhìn bà ta: “Dì mở ra xem đi.”
Mặc dù Tô Thu hơi không tình nguyện, nhưng vẫn đặt đũa xuống mở tập hồ sơ, rồi lấy đồ ở bên trong ra, nhưng bà ta vừa nhìn thấy sắc mặt đã trắng bệch, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
“Bà bị gì thế?” Tống Huy Khanh nhận ra điều bất thường của bà ta, không khỏi lên tiếng hỏi.
Tô Thu há miệng, không trả lời được.
Tống Huy Khanh nhìn tập hồ sơ trong tay bà ta: “Là thứ gì mà bà sợ như vậy, đưa tôi xem thử.”
Ông vươn tay định cầm lấy tập hồ sơ.
Tô Thu vội đứng dậy, giấu tập hồ sơ ra sau lưng: “Không được, ông không được xem!”
Tống Huy Khanh nhíu mày, hơi khó chịu.
Tống Vy cười khẩy nói: “Ba, nếu dì không muốn cho ba xem, thì con sẽ nói cho ba biết bên trong là thứ gì.”
“Cô im đi!” Mắt Tô Thu bỗng thu nhỏ, định ngăn cản cô.
Tống Vy mặc kệ Tô Thu, nói thẳng: “Bên trong là chứng cứ chuyện Tô Thu thuê người giật túi xách và giết con.”
“Cái gì?” Mặt Tống Huy Khanh nhăn nhúm, không dám tin nhìn Tô Thu: “Bà mau nói cho tôi biết, những lời nó nói có phải là thật không?”
“Tất nhiên là không rồi, chuyện này sao có thể là thật được?” Tô Thu vội phủ nhận, nhưng vẻ hoảng loạn trên mặt và sự chột dạ trong mắt lại không thể che gấu.
Tống Huy Khanh là lão làng, sao có thể không nhìn ra, tim ông chùng xuống nói: “Bà đưa tập hồ sơ cho tôi.”
“Không…”
Tô Thu vẫn muốn từ chối, Tống Vy híp đôi mắt đào hoa, rồi giật lấy tập hồ sơ trong tay bà ta, đưa cho Tống Huy Khanh bằng hai tay: “Ba, của ba đây.”
Tống Huy Khanh lạnh lùng nhìn Tống Vy đang cười híp mắt, rồi nhận lấy tập hồ sơ.
“Chồng à…” Tô Thu vô cùng hoảng loạn.
Tống Huy Khanh phớt lờ ba ta, ông rút tài liệu trong tập hồ sơ ra xem, xem xong, ông hít ngụm khí lạnh, run rẩy chỉ tay vào bà ta: “Loại phụ nữ ác độc như bà thật sự gan to bằng trời.”
Không những móc nối quan hệ với tổ chức lưu manh trong xã hội, mà còn làm giao dịch, bảo mấy tên côn đồ đó giật túi xách Tống Vy, rồi âm mưu để cô ngạt chết, thật ác độc!
Dù ông không thích cô con gái này tới đâu, thì đó cũng là con ruột ông, không đến lượt người ngoài lấy mạng cô.
Xem ra lần này Tống Huy Khanh thật sự nổi giận, Tô Thu cũng sợ hãi, run rẩy nói: “Chồng à, tôi cũng không muốn làm thế, đều tại cô ta, nếu không phải cô ta tống tiền đòi 9 tỷ, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy, tôi chỉ nhất thời nóng giận thôi.”
Bà ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tống Vy.
Tống Vy cười chế giễu, khoanh tay trước ngực nói: “Dì Tô, tôi thừa nhận đã lấy 9 tỷ của dì, nhưng trong lòng dì không biết rõ nguyên nhân à, nếu không phải em họ phương xa kia của dì trêu chọc tôi, tôi sẽ làm thế ư?”
“Em họ phương xa?” Tống Huy Khanh nắm được từ mấu chốt, nghi ngờ hỏi.
Đáy mắt Tống Vy thoáng qua tia u ám, gật đầu lia lịa: “Đúng đó ba, là em họ phương xa của dì Tô, ba không biết đâu, dì rất tốt với em họ dì, hai ngày trước còn dẫn người ta đi mua xe, vừa mở miệng đã mua Bentley mấy tỷ.”
“Hóa ra là thế, hai ngày trước bà hỏi tôi 15 tỷ, nói là đầu tư vào thẩm mỹ viện của bà Trần, hóa ra đều là giả, mà là mua xe cho em họ gì đó của bà.” Tống Huy Khanh tức giận chỉ vào mũi Tô Thu.
Tô Thu chột dạ nhìn chỗ khác: “Tôi… tôi là chị mà.”
“Hừ, người chị như bà thật hào phóng, rõ ràng bà biết giờ nhà họ Tống chúng ta khốn khó đến nhường nào, 15 tỷ đó là tôi chắt chiu qua từng kẽ ngón tay, chỉ vì bà nói thẩm mỹ viện của bà Trần rất béo bở, nhưng cuối cùng…”
“Ba, đây không phải chuyện quan trọng.” Tống Vy ngắt lời Tống Huy Khanh, khẽ cười nhìn Tô Thu nói: “Mà quan trọng là em họ dì Tô, chẳng phải dì không có thân thích ư, sao lại đột ngột nhảy ra một em họ vậy?”
“Đúng vậy!” Tống Huy Khanh đã được nhắc nhở.
Sắc mặt Tô Thu càng trắng bệch, vội tìm cớ giải thích: “Trước đây tôi không có thân thích, sau đó người em họ này tới tìm tôi, tôi mới biết cậu ấy là con trai út bị thất lạc của bác họ lúc trước, chồng à ông cũng biết, nhà mẹ đẻ tôi chẳng còn ai, giờ bỗng có thêm một người thân, khó tránh khỏi sẽ quan tâm nhiều hơn.”
“Bà nói cũng đúng.” Tống Huy Khanh gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Tô Thu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hung ác lườm Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười, không vạch trần lời nói dối của bà ta.
Vì tạm thời cô vẫn chưa muốn cho Tống Huy Khanh biết chuyện Tô Thu ngoại tình.
“Ba.” Tống Vy thu hồi ý cười trên mặt, lại trở về vẻ lạnh lẽo: “Con tới đây là để đòi lại lý lẽ những chuyện dì Tô đã làm với con, ba nói thử xem nên giải quyết thế nào?”
Tống Huy Khanh khẽ ho một tiếng: “Vậy con muốn thế nào?”
Tống Vy rũ mắt nói: “Ba cho con 60 tỷ, con có thể không so đo mấy chuyện này nữa.”
Không phải cô lương thiện, cũng không phải nhát gan, mà cô biết, Tống Huy Khanh sẽ bảo vệ Tô Thu, dù trong tay cô có chứng cứ, cũng không bao giờ đấu lại ông ta.
Dù cô nói chuyện Tô Thu ngoại tình ra, Tống Huy Khanh cũng sẽ che giấu giúp bà ta, đồng thời xuống tay đối phó cô con gái như cô, vì sợ cô truyền ra ngoài, vậy không bằng cô dứt khoát đòi lợi ích, đợi sau này có cơ hội rồi, cô lại trừng trị Tô Thu.
“60 tỷ, không bằng cô đi cướp đi!” Tô Thu đập bàn quát.
Sắc mặt Tống Huy Khanh cũng rất khó coi.
Tống Vy xua tay nói: “60 tỷ mà nhiều à? Dì đập phá máy móc của tôi, còn muốn lấy mạng tôi, tôi không cho dì ngồi tù đã nhân từ lắm rồi.”
Nói đến đây, cô đảo mắt, áp sát Tô Thu: “Đúng rồi dì Tô, tôi quên nói cho dì biết, vụ cướp tối hôm đó và tối qua, tôi đều đi cùng tổng giám đốc Đường, nói cách khác, dì cũng suýt lấy mạng anh ấy đấy.”
“Cái gì?” Đầu óc Tô Thu nổ tung, chỉ cảm thấy cả thế giới đều xoay chuyển. Tống Huy Khanh cũng chẳng khá khẩm hơn, cả người yếu ớt ngồi phịch xuống ghế. Giờ ông chẳng thể suy nghĩ được, tại sao Đường Hạo Tuấn lại đi cùng Tống Vy, mà trong đầu chỉ có câu nói cuối cùng ‘suýt lấy mạng anh ấy đấy’ của cô, một lúc sau mới gượng cười dần hoàn hồn lại. “60 tỷ đúng không, tôi sẽ đưa cô!” Tống Huy Khanh yếu ớt phất tay, nhất thời già đi mấy tuổi. Nếu ông không đưa thì còn có thể làm gì được, Tống Vy hoàn toàn có thể bắt tay với Đường Hạo Tuấn đòi bồi thường nhiều hơn. Dù trong hai chuyện này không có sự tham gia của Đường Hạo Tuấn, mà chỉ dựa vào chứng cứ trong tay Tống Vy, mặc dù ông có thể bảo vệ Tô Thu, nhưng cũng sẽ tổn thất rất nhiều, không bằng dùng số tiền bồi thường nhỏ nhất chuyện nhỏ hóa không. “Vậy thì quá tốt rồi, ba, đây là số tài khoản của con.” Tống Vy đặt giấy đã sớm viết số tài khoản tới trước mặt Tống Huy Khanh, còn cố ý hỏi: “Ba, một khi ba chuyển số tiền này cho con, liệu ba có ghi hận trong lòng, rồi gây bất lợi cho con như dì Tô không?” Tống Huy Khanh nghe vậy thì nhất thời tăng huyết áp, không nén được giận quát: “Cút!” “Vâng ạ!” Tống Vy vẫy tay, vui vẻ rời đi. Tô Thu cắn môi nhìn Tống Huy Khanh: “Chồng à…”
“Bà về phòng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cho tôi, khoảng thời gian này tôi không muốn nhìn thấy bà.” Tống Huy Khanh ôm lồng ngực đang đau nhói.
“Vâng.” Tô Thu gật đầu đáp, nhưng trong lòng lại tràn đầy căm hận.
Đều tại con ranh Tống Vy kia, nên bà mới bị giam cầm.
Cô cứ chờ đó, lần này không giết chết con ranh đó, nhưng lần sau thì chưa chắc.
Tống Vy không biết Tô Thu không những không hối hận, mà ngược lại càng căm hận cô hơn, giờ cô đã rời khỏi biệt thự nhà họ Tống, định báo tin vui cho Giang Hạ thì bỗng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ phía trước, nên không nhịn được đi qua đó.
Nhưng cô chưa kịp tới gần thì kính xe ở ghế lái đã hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Đường Hạo Tuấn.