Giờ Đường Hạo Tuấn cũng chẳng khá khẩm hơn, nhưng thấy cô như vậy, anh liền kéo cô đứng dậy, dưới ánh nhìn ngơ ngác của cô, anh nâng cằm cô lên, rồi hôn xuống.
“Ô…” Tống Vy nhất thời trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.
Cô… cô bị cưỡng hôn rồi?
Ý thức được điều này, mắt Tống Vy thoáng qua tia xấu hổ.
Cô đang định Đường Hạo Tuấn ra thì anh lại thổi một hơi vào miệng cô.
Bàn tay đang nâng lên của cô bỗng ngừng lại, giờ cô mới hiểu rõ, anh không cưỡng hôn cô, mà là truyền oxy cho cô.
Chuyện này sao có thể!
Tống Vy nhíu chặt mày.
Không khí trong nhà xưởng vốn đã bị khí nitơ pha loãng đến mức không còn lại bao nhiêu, mà anh còn truyền oxy cho cô, anh đang chê mình sống quá lâu à?
Nghĩ đến đây, Tống Vy cắn mạnh vào môi Đường Hạo Tuấn, để anh buông cô ra.
Nhưng Đường Hạo Tuấn chỉ ngừng một lát, rồi nhanh chóng tiếp tục, hơn nữa còn ôm chặt eo cô, để cô không thể giãy giụa được nữa.
Dù được anh truyền oxy, nhưng cuối cùng não Tống Vy vẫn bị thiếu, dẫn tới ngất xỉu.
Đường Hạo Tuấn cũng chao đảo, giờ đôi mắt luôn thâm thúy của anh cũng trở nên mơ hồ rời rạc, rõ ràng đã sắp không trụ được.
Đúng lúc này, tiếng của Giang Hạ bỗng vang lên từ cửa chính: “Vy ơi, hai người có ở bên trong không?”
Đường Hạo Tuấn chấn động, cắn răng cố gắng bế Tống Vy lên, lảo đảo đi ra cửa, sau khi tới nơi thì đá vào cánh cửa.
Ngoài cửa, Giang Hạ giật mình rồi vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một mùi tanh hôi đã xộc vào mũi.
Giang Hạ không khỏi nôn khan: “Cái gì thế, sao lại thối như vậy?”
Đường Hạo Tuấn phớt lờ cô, anh ôm Tống Vy ra ngoài, rồi đặt xuống thảm cỏ, bản thân anh cũng ngã xuống cạnh cô, há miệng hít thở không khí trong lành.
Giang Hạ đi tới hỏi: “Tổng giám đốc Đường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, còn nữa Vy bị gì thế?”
Cô chỉ vào Tống Vy đang nằm cạnh anh.
Đường Hạo Tuấn giơ tay che mí mắt, hơi yếu ớt kể lại mọi chuyện.
Giang Hạ nghe xong thì sắc mặt trắng bệch nói: “Trời ơi, thật ác độc, không ngờ bà ta lại muốn lấy mạng hai người, tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay.”
Dứt lời, cô vội lấy điện thoại ra.
“Không cần đâu.” Đường Hạo Tuấn ngăn cản cô: “Khí nitơ sẽ làm người khác ngạt chết, nhưng chỉ cần hít thở không khí trong lành, sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
“Thế à, vậy thì quá tốt rồi.” Giang Hạ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Đường Hạo Tuấn nghỉ ngơi một lúc, đầu óc choáng váng dần khôi phục lại sự tỉnh táo, anh ngồi dậy, nhéo mi tâm hỏi: “Sao cô biết chúng tôi vẫn còn ở đây?”
“Tôi đoán thế, Hải Dương thấy Vy mãi không về nhà, hơn nữa điện thoại lại không liên lạc được, nên gọi cho tôi, thế là tôi gấp gáp tới đây tìm hai người.” Giang Hạ đáp: “Cũng may tôi tới kịp, bằng không…”
Cô không nói tiếp vế sau, vì chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, rồi bế Tống Vy lên, đặt lên xe ở phía xa xa.
Rồi anh mở đèn pin điện thoại lên, đi một vòng quanh nhà xưởng, cuối cùng cầm một thiết bị điện tử cỡ nhỏ về.
Giang Hạ nhìn thấy thiết bị đó thì ngạc nhiên hỏi: “Thiết bị chặn sóng, anh lấy ở đâu vậy?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, mà rút khăn tay trong túi trước ngực ra, bọc thiết bị lại rồi ném cho cô: “Cô tìm người giám định xem trên đó có bao nhiêu dấu vân tay?”
“Được.” Giang Hạ gật đầu ngay.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới lên xe, lái xe về chung cư.
Sáng hôm sau, sau khi Tống Vy tỉnh lại, nhận ra mình không ở trong nhà xưởng, mà nằm trên chiếc giường mềm mại, thì ngẩn người: “Mình vẫn chưa chết?”
“Nhảm nhí, tất nhiên là cậu vẫn chưa chết rồi, nếu không phải tớ kịp thời tới cứu hai người, thì giờ cậu đã ở chỗ hỏa táng rồi.”
Giang Hạ tựa vào cửa phòng, tức giận nói.
Tống Vy ngước mắt nhìn cô: “Hạ?”
Giang Hạ nhấc chân đi tới bên giường, rồi ném quần áo ở đầu giường lên đầu Tống Vy: “Là tớ đây, cậu mau thức dậy ăn sáng đi.”
Tống Vy đáp ừm, rồi ôm chầm lấy cô: “Hạ, tớ thật sự tưởng lần này tớ chết chắc rồi, cảm ơn cậu.”
Giang Hạ dở khóc dở cười xoa đầu cô: “Được rồi được rồi, cậu nói mấy lời buồn nôn đó làm gì, mau buông ra đi, cậu ôm tớ như vậy, người không biết còn tưởng cậu thích tớ đấy.”
“Gì chứ?” Tống Vy trợn mắt, nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm động.
Cô biết, Giang Hạ nói như vậy là cố ý xoa dịu nỗi sợ trong lòng cô.
“Đúng rồi.” Tống Vy chợt nhớ ra điều gì đó, vội cầm tay Giang Hạ hỏi: “Tổng giám đốc Đường đâu, anh ấy không sao chứ?”
“Cậu cứ yên tâm, anh ấy không sao, dung tích phổi của anh ấy lớn hơn cậu nhiều, tối qua anh ấy đã hồi phục rồi.” Giang Hạ nhún vai đáp.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi.”
Giang Hạ ngồi xuống bên giường, thu hồi bộ dạng nữ lưu manh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: “Vy, tớ đã điều tra rõ chuyện tối qua rồi, là Tô Thu làm, hơn nữa chuyện cậu bị giật túi xách cũng do bà ta sai khiến.”
Tống Vy nghe vậy thì ngừng thay đồ một lát, rồi lại tiếp tục, trên mặt cũng không quá bất ngờ: “Tớ biết trước rồi, tối qua tớ và tổng giám đốc Đường đã đoán là bà ta, nhưng làm sao cậu điều tra ra?”
“Một mình tớ thì không có khả năng lớn như vậy, mà nhờ cục cảnh sát và tổng giám đốc Đường giúp đỡ, người giật túi xách và đập phá máy móc chúng ta đều cùng một tổ chức lưu manh, tổng giám đốc Đường đã cử người bắt kẻ cầm đầu tổ chức, rồi moi ra Tô Thu từ miệng hắn.”
Giang Hạ ngáp một cái, hơi mệt mỏi nói: “Lần này, chúng ta đã nợ tổng giám đốc Đường một ân tình lớn.”
“Không chỉ có một.” Tống Vy lắc đầu.
Cô biết rất rõ, nếu tối qua Đường Hạo Tuấn không truyền oxy cho cô, có lẽ cô sẽ không được cứu sống.
Cô lại nợ anh một mạng.
Giang Hạ ngã xuống giường nói: “Vy, giờ đã tra ra chân tướng rồi, chúng ta phải đối phó Tô Thu thế nào đây, tới 9 tỷ tiền máy móc đó, chúng ta không thể dễ dàng buông tha bà ta được.”
“Chuyện này còn cần cậu nói à, cậu sắp xếp chứng cứ đi, tớ sẽ đích thân tới nhà họ Tống một chuyến.” Tống Vy vén chăn ra bước xuống giường.
Giang Hạ bật dậy nói: “Liệu một mình cậu đi có nguy hiểm gì không?”
“Không đâu, cậu cứ yên tâm, tớ không ngốc đến mức hùng hổ xông vào khi chưa chuẩn bị kỹ càng.” Tống Vy cười đáp.
Lúc này trái tim đang treo lên của Giang Hạ mới trở về chỗ cũ: “Vậy thì tốt, trước khi cậu đi tớ sẽ gửi chứng cứ qua cho cậu.”
Dứt lời, cô xuống giường, đi mượn máy tính của Hải Dương.
Chứng cứ nhanh chóng gửi đến điện thoại Tống Vy, cô mở ra xem, vẻ mặt lạnh lẽo.
Ăn sáng xong, Tống Vy giao hai đứa trẻ cho Giang Hạ, rồi một mình đi tới nhà họ Tống.
Từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, đây là lần thứ hai cô quay về. Lần đầu tiên là 5 năm trước, em trai Tống Kim của cô phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, nên cô quay về tìm Tống Huy Khanh để đòi tiền, nhưng chưa đòi được đã bị đuổi đi một cách vô tình. Lần đó mưa tầm tã, trời lại tối, nên cô không nhìn kỹ căn biệt thự này, lần này thấy rồi lại không tìm thấy chút dáng vẻ quen thuộc, mọi thứ đều đã thay đổi. Tống Vy khẽ thở dài, thu hồi cảm xúc trong mắt, rồi nhấn chuông cửa. “Ai đó?” Một bác gái mặc đồ giúp việc bỗng xuất hiện trong màn hình bên cạnh chuông cửa. Tống Vy nhìn bà lễ phép nói: “Tôi là Tống Vy, con gái Tống Huy Khanh.” “Con gái ông chủ?” Bác gái ngạc nhiên, một lúc sau mới bình tĩnh lại: “Xin đợi một lát, tôi sẽ đi báo ông chủ ngay.” Dứt lời, màn hình bỗng tối đen. Tống Vy đứng đó đợi mấy giây, rồi bác gái lúc nãy đi ra mở cửa cho Tống Vy. Tống Vy cảm ơn xong thì không cần bác gái dẫn đường, mà lướt qua bà ta đi thẳng vào biệt thự.
Giờ Tống Huy Khanh và Tô Thu đang ăn sáng, còn Tống Huyền thì không có ở đây, không biết đã đi đâu rồi.
Tô Thu thấy Tống Vy đi vào thì nhất thời trở nên quái gở: “Ồ, ai đây ta, chẳng phải là Tống Vy à, đúng là khách hiếm, sao cô lại tới đây?”
“Tôi tới tìm dì.” Tống Vy lạnh lùng đáp, rồi lướt qua bà ta, nhìn Tống Huy Khanh đang ngồi trên ghế chủ nhà: “Ba.”
Tống Huy Khanh phớt lờ cô, như thể không nhìn thấy cô.
Tống Vy cụp mắt, cũng không tức giận, mà chỉ cười nhạt.
Nhưng trong mắt Tô Thu, nụ cười này của cô lại trở nên miễn cưỡng, cực kỳ đắc ý nói: “Cô nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”