Đường Hạo Tuấn không đính chính rằng vấn đề không nằm ở kết quả xét nghiệm mà ở mẫu gen, chỉ gật đầu: “Đúng vậy. Đi làm đi! Nhất định phải nhanh tay lên, nếu camera không còn thì báo cho tôi biết ngay lập tức. Tôi sẽ bảo Hải Dương khôi phục lại thử.”
“Vâng.” Trình Hiệp lập tức trả lời, sau đó đi làm.
Không ngờ chuyện này lại ẩn chứa bí mật sâu xa như vậy.
Anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng, xem thử rốt cuộc là ai không biết xấu hổ, không muốn tổng giám đốc và hai đứa trẻ nhận nhau.
Sau khi Trình Hiệp đi rồi, Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên giường bệnh chăm sóc Tống Dĩnh Nhi đến khi trời tối.
Lúc này ở nước ngoài đang là sáng sớm.
Tống Vy lơ mơ đi xuống lầu, Hạ Bảo Châu nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì giật mình hỏi: “Vy Vy, tối qua cậu ngủ không ngon à? Sao hai mắt thâm quầng hết vậy?”
Tống Vy ngồi xuống bên bàn ăn, khẽ gật đầu: “Đúng là ngủ không ngon. Hôm qua còn nằm mơ thấy ác mộng.”
Khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô gọi điện cho Đường Hạo Tuấn, lại nghe thấy giọng nói của hai con.
Biết hai con không sao nhưng cô vẫn không ngủ được, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.
Tối qua cô ngồi trên giường vẽ bản thiết kế mãi đến tận rạng sáng.
Advertisement
“Cơn ác mộng gì mà có sức mạnh kinh thế?” Hạ Bảo Châu trêu chọc.
Tống Vy lườm cô ấy: “Được rồi. Ăn nhanh lên. Sắp đến giờ thi đấu rồi đấy.”
“Biết rồi, biết rồi.” Hạ Bảo Châu gật đầu.
Sau bữa sáng, hai người rời khỏi biệt thự, đi tới nơi thi đấu.
Trên xe, Tống Vy vốn định gọi điện cho Đường Hạo Tuấn, nhưng nghĩ tới lúc này ở trong nước đang là ban đêm nên cô cố chịu đựng.
Đợi lát nữa sau khi cuộc thi đấu kết thúc, cô gọi điện cũng không muộn.
Tuy nhiên trong trận đấu hôm nay, Tống Vy lại thi đấu thất thường, suýt nữa rớt xuống nhóm B.
Sau khi buổi thi đấu kết thúc, Hạ Bảo Châu đi tới bên cạnh Tống Vy: “Vy Vy, hôm nay cậu bị sao vậy? Tớ cứ cảm thấy cậu không bình thường, mặt mày thì phờ phạc.”
Tống Vy day trán: “Tớ cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng rất bất an, nên lúc vẽ cũng không có cảm hứng.”
“Có phải bị bệnh rồi không?” Hạ Bảo Châu quan tâm hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không phải.”
“Vì mang thai nên khó chịu ở chỗ nào à?” Hạ Bảo Châu nhìn bụng cô rồi hỏi.
Tống Vy cười: “Cũng không.”
Nhắc tới mới nhớ, hiện tại đứa bé trong bụng cô đã được hai tháng, nhưng gần như không có phản ứng mang thai nào hết, không giống như lúc mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, ngày nào cô cũng nôn dữ dội.
Đứa bé này rất ngoan.
“Vậy thì lạ thật đấy.” Hạ Bảo Châu nhún vai, không đoán ra được nguyên nhân.
Tống Vy lắc đầu: “Thôi, đừng nghĩ lung tung nữa, chắc do tối qua tớ ngủ không ngon. Ngày mai sẽ tốt hơn.”
“Vậy tối nay cậu ngủ sớm một chút đi.” Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy ừ một tiếng, gật đầu: “Được rồi, chúng ta về...”
Còn chưa nói dứt lời, điện thoại của cô đã rung lên.
Tống Vy bèn ngừng lại, lấy di động ra.
Là một tin nhắn từ số lạ, còn là dãy số trong nước.
Tống Vy nghi ngờ mở ra, chỉ thấy trên đó viết rằng: “Tống Vy, tôi đã thoát ra ngoài rồi. Tôi sẽ bắt đầu trả thù. Con gái của cô chính là người bị hại đầu tiên!”
Sau câu nói đó là icon con dao đang rỉ máu khiến da đầu người ta tê dại.
“Chắc không phải mấy trò đùa ác ý nào đấy chứ?” Hạ Bảo Châu sợ run hỏi.
Nét mặt Tống Vy khó coi: “Không, đây không phải là trò đùa ác ý.”
Đây là tin nhắn của Lâm Giai Nhi.
Từ câu “Tôi đã thoát ra ngoài rồi.” là có thể khẳng định người gửi chính là Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi nói Dĩnh Nhi là người bị hại đầu tiên.
Lẽ nào Dĩnh Nhi đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ tới đây, Tống Vy siết chặt di động, sau đó bấm gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang nằm chợp mắt bên cạnh giường bệnh của Dĩnh Nhi, nghe tiếng điện thoại reo, anh nhíu mày rồi lấy di động ra.
Thấy Tống Vy gọi về, anh hơi nheo mắt lại, sau đó bắt máy: “Alo?”
“Hạo Tuấn, Dĩnh Nhi đâu rồi?” Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy thế, tâm trạng lập tức nặng nề.
Cô đã biết được chuyện gì rồi sao?
“Sao em lại hỏi thế?” Đường Hạo Tuấn cụp mi xuống, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ tự nhiên.
Tống Vy hít sâu một hơi, trả lời: “Em mới nhận được tin nhắn do Lâm Giai Nhi gửi đến. Cô ta nói mình đã trốn thoát, muốn trả thù em. Dĩnh Nhi sẽ là người bị hại đầu tiên. Hạo Tuấn, Dĩnh Nhi đâu rồi, con bé có sao không anh?”
“...” Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt, không trả lời.
Anh và Hải Dương quyết định tạm thời sẽ giấu Tống Vy, chờ cuộc thi của cô kết thúc hoàn toàn rồi mới nói cho cô biết. Đến lúc đó, Dĩnh Nhi đã khỏe hơn, khả năng chấp nhận của cô sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Thật không ngờ anh lại tính sót một bước, Lâm Giai Nhi có thể tiết lộ tin tức Dĩnh Nhi bị thương.
Thấy người đàn ông do dự mãi không trả lời, trái tim Tống Vy như rớt xuống vực sâu. Môi cô run lên, khó khăn mở miệng nói: “Hạo Tuấn… Dĩnh Nhi đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Dĩnh Nhi bị Lâm Giai Nhi đẩy ngã, bốn tiếng trước con bé mới ra khỏi phòng phẫu thuật.” Đường Hạo Tuấn thở dài trả lời.
Đáng lý ra anh không muốn nói, nhưng cô đã biết Dĩnh Nhi xảy ra chuyện rồi.
Anh biết không nói dối được cô.
Tống Vy nghe vậy, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng.
Là thật, giấc mơ tối qua của cô ứng nghiệm rồi, con gái cô thực sự đã gặp chuyện không may.
Nghĩ tới đây, Tống Vy không chịu nổi sự đả kích, cụp mi xuống rồi ngất đi.
Thấy thế, Hạ Bảo Châu giật mình, sau đó vội đỡ cô dậy: “Vy Vy? Vy Vy?”
Tống Vy không chút phản ứng.
Hạ Bảo Châu đành phải đỡ Tống Vy tới ghế sofa trong khu nghỉ ngơi bên cạnh, sau đấy mới nhặt điện thoại lên: “Tổng giám đốc Đường.”
Nghe thấy đầu dây bên kia đã đổi người nghe máy, Đường Hạo Tuấn đoán chắc Tống Vy đã xảy ra chuyện gì đó, bèn vội vàng hỏi: “Vy Vy đâu rồi?”
“Vy Vy ngất rồi, tổng giám đốc Đường nói gì với cậu ấy vậy? Sao trông cậu ấy có vẻ hoảng sợ thế? Anh có biết phụ nữ mang thai rất yếu không? Bác sĩ nói trong lúc mang thai không thể bị kích động, dễ dẫn tới bị ngất xỉu đấy.” Hạ Bảo Châu trách móc trong điện thoại.
Đường Hạo Tuấn không so đo việc cô ấy bất lịch sự với mình, dù sao cô ấy cũng vì lo lắng cho Tống Vy.
“Tôi nói với cô ấy là Dĩnh Nhi xảy ra chuyện.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng trả lời.
Hạ Bảo Châu sửng sờ: “Cái gì? Dĩnh Nhi xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì, con bé không sao chứ?”
“Hiện giờ không sao nữa rồi.” Đường Hạo Tuấn không nói tình hình cụ thể của Dĩnh Nhi cho cô ấy biết, chỉ bảo Dĩnh Nhi không sao.
Hạ Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!”
“Chờ Vy Vy tỉnh lại, cô hãy thông báo cho tôi ngay nhé!” Đường Hạo Tuấn lại nói.
Anh muốn sang đó, nhưng hai con ở bên này nên anh không có cách nào bay qua được, đành nhờ Hạ Bảo Châu giúp đỡ.
“Yên tâm đi, tôi biết rồi.” Hạ Bảo Châu vỗ ngực nói.
Đường Hạo Tuấn nói cảm ơn. Sau khi cúp điện thoại, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Lâm Giai Nhi, cô đúng là muốn tìm đường chết một đi không trở về mà!
Ở nước ngoài, Hạ Bảo Châu vừa đặt di động xuống, quay lại bên cạnh Tống Vy chuẩn bị dìu cô ra xe đậu ở phía ngoài hội quán, đưa cô trở về biệt thự.
Nhưng vừa đưa Tống Vy ra xe, cô đã tỉnh lại.
“Ra sân bay!” Toàn thân Tống Vy run rẩy nói.
Hạ Bảo Châu nhíu mày: “Vy Vy, cậu muốn về nước sao?”
“Đúng, tớ muốn về thăm Dĩnh Nhi.” Hốc mắt Tống Vy đỏ hoe.
Lúc nghe điện thoại, cô còn chưa kịp hỏi tình trạng Dĩnh Nhi hiện giờ thế nào thì đã ngất đi.
Cho nên cô nhất định phải về nước thăm con bé thì mới yên lòng.
“Nhưng còn cuộc thi thì sao?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Với tớ mà nói, không có cuộc thi nào quan trọng hơn con của tớ cả. Bảo Châu à, tớ là một người mẹ, cậu hiểu không?”
Hạ Bảo Châu bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi cười gật đầu: “Tớ hiểu. Được rồi. Tớ đưa cậu ra sân bay. Sau mỗi vòng thi đấu sẽ có thời gian nghỉ ngơi ba ngày, cùng lắm thì ba ngày sau cậu trở lại là được. Ngồi vững nhé, tớ lái xe đây.”