Tống Vy gật đầu, tinh thần không tốt lắm, cô nắm chặt dây an toàn trên người, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cực kỳ lo lắng cho hai đứa con.
Hai giờ sau, lúc Hạ Bảo Châu nhìn thấy Tống Vy bước vào cửa soát vé, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy vỗ trán.
“Chết rồi, mình quên nói với tổng giám đốc Đường là Vy Vy đã tỉnh lại, nhưng chắc không sao đâu...” Hạ Bảo Châu lẩm bẩm.
Vy Vy về nước, tổng giám đốc Đường gặp được cô, nói không chừng còn cảm thấy vui mừng nữa kìa.
Được rồi, cứ vậy đi.
Hạ Bảo Châu vò đầu, quay người rời khỏi sân bay.
Ở bên kia, Tống Vy đã lên máy bay chuẩn bị về nước.
Khoảng bảy tám tiếng sau, cuối cùng máy bay cũng đáp tới sân bay quốc tế thành phố Giang.
Cô ra khỏi sân bay là lập tức bắt taxi. Trên đường đi, cô bấm điện thoại gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Lúc này trong nước là tám giờ sáng, Đường Hạo Tuấn đã thức dậy.
Anh liếc nhìn cô nhóc nằm trên giường bệnh trước, cô bé vẫn đang mê man, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng.
Advertisement
Sau đấy anh lại nhìn Tống Hải Dương nằm trên ghế sô pha ngủ say sưa, còn dì Vương thì đang bên cạnh trông thằng bé.
Điện thoại của Đường Hạo Tuấn bỗng đổ chuông.
Dì Vương giật mình thức dậy: “Cậu chủ dậy rồi à.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Vậy tôi đi mua đồ ăn sáng.” Dì Vương nói xong bèn đứng dậy sửa sang quần áo rồi đi ra ngoài.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới lấy điện thoại ra, trông thấy người gọi là Tống Vy thì vội vàng nghe.
Ai ngờ anh còn chưa kịp lên tiếng, Tống Vy ở bên đầu bên kia điện thoại đã gấp gáp nói: “Hạo Tuấn, mọi người đang ở bệnh viện nào?”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Hỏi bọn họ ở bệnh viện nào, chẳng lẽ...
“Em về rồi sao?” Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng còi xe vang trong điện thoại, anh suy đoán.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, em vừa xuống máy bay, đang trên đường đi. Mọi người ở đâu?”
Cô hỏi lại lần nữa.
“Bệnh viện số ba.” Đường Hạo Tuấn nói tên bệnh viện ra.
Tống Vy ừ một tiếng: “Em biết rồi, em tới ngay.”
Nói xong, cô vội cúp máy.
Đường Hạo Tuấn không ngờ rằng cô lại bất chợt chạy về nước.
Thế nhưng, nhớ đến tầm quan trọng của hai đứa trẻ trong lòng Tống Vy, cô làm như vậy thì cũng là bình thường.
Đường Hạo Tuấn nở nụ cười, lại bấm gọi cho dì Vương: “Mua thêm một phần ăn sáng, Vy Vy về rồi.”
“Mợ chủ đã về rồi ư?” Dì Vương ngạc nhiên.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ừ.”
“Vâng, tôi biết rồi thưa cậu chủ.” Dì Vương đồng ý.
Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, đi đến gần, khẽ khàng lay Tống Hải Dương dậy.
Dù sao trẻ con giữ nguyên tư thế nằm sấp đi ngủ, lâu không nhúc nhích cũng không tốt cho xương.
“Ba?” Tống Hải Dương mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Đường Hạo Tuấn đang đứng bên cạnh, cất tiếng gọi đầy ngái ngủ.
Đường Hạo Tuấn dịu dàng xoa đầu cậu: “Dậy thôi.”
Tống Hải Dương dạ một tiếng, chuẩn bị đứng lên.
Nhưng bởi vì nằm sấp quá lâu nên vừa cử động đã khó chịu.
Tống Hải Dương chép chép cái miệng nhỏ nhắn: “Ba ơi, đau...”
“Đau ở đâu?” Đường Hạo Tuấn hốt hoảng, vội hỏi.
Tống Hải Dương chỉ vào cổ mình: “Đau ở đây, không cử động được.”
Đường Hạo Tuấn sờ thấy hơi cứng: “Không sao, ba bế con, cử động một chút cho bớt cứng là không sao cả.”
“Dạ.” Tống Hải Dương gật đầu lia lịa.
Đường Hạo Tuấn bế cậu đặt lên đùi, sau đó xoa bóp phần cơ căng cứng cho cậu bé.
Mà cậu nhóc cũng rất thích thú dựa vào lòng anh, mặt mày vui sướng.
Trước kia cậu không biết anh là ba ruột mình, sẽ chẳng yên tâm thoải mái tận hưởng tình yêu thương của ba giống như bây giờ.
Nhưng nay lại khác, ba là ba ruột, đương nhiên cần nũng nịu thì cậu sẽ nũng nịu, nên tận hưởng sự phục vụ của ba thì cậu sẽ tận hưởng thỏa thích.
Ai bảo cậu vẫn là một cậu nhóc làm chi?
Xoa bóp tầm mấy phút, cuối cùng cổ của Tống Hải Dương cũng có thể cử động bình thường.
Đường Hạo Tuấn thả cậu xuống, vỗ vai cậu rồi nói: “Được rồi, đi rửa mặt đi, một lát nữa mẹ tới.”
“Mẹ?” Tống Hải Dương chớp mắt, đôi mắt sáng rỡ trong nháy mắt: “Ba nói mẹ về rồi sao?”
“Ừ, mẹ biết các con gặp chuyện nên vội về. Mau đi rửa mặt đi.” Đường Hạo Tuấn thúc giục lần nữa.
Tống Hải Dương gật đầu lia lịa, đi vào phòng rửa mặt.
Đường Hạo Tuấn cũng đứng dậy, đến bên cạnh giường nhìn cô nhóc rồi nhấn chuông ở đầu giường, nhờ bác sĩ kiểm tra xem lúc nào sẽ tỉnh lại.
Không bao lâu sau, Tống Vy đã đến nơi.
Cô ôm bụng, rảo bước đến trước cửa phòng bệnh.
Cổ ngẩng đầu nhìn biển tên phòng trước rồi hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Mùi nước khử trùng trong phòng khiến cô nhíu mày.
Nhưng cô không để tâm, ánh mắt lập tức dán chặt vào chiếc giường trong phòng.
Người nằm trên giường bệnh là con gái của cô, gương mặt nhợt nhạt hệt như người thực vật.
Khoảnh khắc này làm tim Tống Vy đau như cắt, đau đến nỗi nghẹt thở.
Cô ôm ngực, lảo đảo đi đến bên giường, cúi đầu ve vuốt gương mặt lạnh lẽo của con mà nước mắt chảy dài.
“Dĩnh Nhi, mẹ về rồi đây.” Giọng Tống Vy đầy nghẹn ngào.
Lúc này, cửa phòng lại mở ra, Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương đi vào trong, nhìn thấy Tống Vy, đôi mắt hai ba con sáng rực.
“Mẹ.” Tống Hải Dương quơ tay, cất tiếng gọi hạnh phúc.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy, khẽ gật đầu: “Về rồi đấy à.”
Tống Vy mấp máy môi: “Dĩnh Nhi...”
“Yên tâm. Dĩnh Nhi không sao nữa rồi. Sau này dưỡng bệnh cho tốt, đợi vết thương khép miệng là ổn rồi.” Đường Hạo Tuấn ân cần trả lời.
Tống Vy gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã biết: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi. Nhưng em muốn biết rốt cuộc Dĩnh Nhi còn bị thương ở đâu? Ngoài đầu ra, còn chỗ nào khác bị thương không?”
“Bị gãy xương nhẹ nhưng đã nẹp lại rồi, không sao.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy nghe xong thì toàn thân run lên.
Gãy xương thì phải đau đến nhường nào chứ!
Từ nhỏ Dĩnh Nhi đã yếu ớt hơn Hải Dương, không chịu được đau đớn, một chút đau thôi cũng khiến con bé đau đớn khóc bù lu bù loa lên.
Cô không dám tưởng tượng Dĩnh Nhi đã sợ hãi cỡ nào khi bị Lâm Giai Nhi đẩy ngã, khoảnh khắc xương gãy lại đau nhường nào.
Tống Vy nắm tay cô bé thật chặt, miệng liên tục lẩm bẩm: “Xin lỗi con! Mẹ có lỗi với bé cưng, mẹ đã không thể bảo vệ con...”
Thậm chí cô bắt đầu hối hận vì sao bản thân muốn đi tham gia cuộc thi.
Nếu cô không đi tranh tài, luôn ở bên trông nom hai đứa trẻ, có khi nào Dĩnh Nhi sẽ không bị thương không?
Đường Hạo Tuấn đi qua sô pha rồi đặt Tống Hải Dương xuống: “Em đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của em.”
Bọn họ cũng nào ngờ được Dĩnh Nhi xảy ra chuyện.
Tống Vy siết chặt tay, nhìn thấy tư thế của Tống Hải Dương thì nhíu mày: “Hải Dương sao thế? Sao lại nằm sấp?”
“Vì cứu Dĩnh Nhi nên Hải Dương bị Lâm Giai Nhi đá trúng hai lần, mông bị thương, anh vừa dẫn thằng bé đi thay thuốc bên khoa ngoại.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy nghe xong bèn vội vàng đi tới, kéo quần thằng bé xuống, nhìn cái mông vốn trắng mịn nay lại đỏ tía, trong lòng cô sôi trào thù hận.
“Lâm Giai Nhi!” Tống Vy cắn môi, gằn từng chữ một, trong giọng nói tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Nếu Lâm Giai Nhi động tới cô thì có lẽ Tống Vy đã không hận tới vậy.
Nhưng Lâm Giai Nhi tuyệt đối đừng có động đến hai con của cô.
Đợi đấy, thù này, cô nhất định phải trả lại gấp bội!
“Em muốn biết, rõ ràng anh đã bắt Lâm Giai Nhi lại rồi cơ mà? Tại sao cô ta vẫn ra ngoài rồi ra tay với hai đứa bé được?” Tống Vy quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Hạo Tuấn.