“Tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.” Nét mặt Đường Hạo Tuấn âm trầm, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng.
Mạnh Ngọc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp điều tra với cậu.”
Tại kết quả xét nghiệm của anh ta nên mất bao lâu Hạo Tuấn và hai đứa trẻ mới nhận nhau.
Tuy không phải là lỗi của Mạnh Ngọc, nhưng làm trễ kết quả xét nghiệm của ba con họ cũng là sự thật.
“Tôi đang nghĩ rốt cuộc người đánh tráo mẫu xét nghiệm đã làm thế nào? Và tại sao lại biết trước việc cậu muốn làm xét nghiệm với hai đứa trẻ?” Mạnh Ngọc vò đầu, nói ra điểm nghi ngờ.
Môi Đường Hạo Tuấn nở nụ cười lạnh lùng: “Biết đâu có người nghe lén tôi muốn làm xét nghiệm nên mới sắp xếp trước mọi chuyện.”
Người kia đã biết hai đứa bé là con của anh từ lâu, mà còn ngăn cản anh nhận lại hai đứa trẻ.
Có lẽ là cả nhà Đường Mãnh.
Đường Mãnh luôn muốn có được tập đoàn Đường Thị, trước đây đã bỏ thuốc để anh không có người kế thừa Đường Thị. Bằng cách này Đường Mãnh sẽ chiếm lấy tập đoàn Đường Thị với lý do anh không có con nối dõi.
Advertisement
Có thể vì vậy nên Đường Mãnh mới nhiều lần ra tay với kết quả xét nghiệm, không cho anh và hai đứa bé nhận nhau.
“Đã nghe được cuộc nói chuyện?” Nét mặt Mạnh Ngọc cứng đờ.
Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Cậu không cần tham gia việc điều tra lần này đâu, tôi sẽ tự làm.”
“Được.” Mạnh Ngọc nhận ra Đường Hạo Tuấn không tin tưởng mình, thầm cười khổ.
Xem ra, từ sau khi anh ta thả Giai Nhi, Hạo Tuấn cũng có khoảng cách nhất định với anh ta.
“Ba ơi, kết quả xét nghiệm lần trước chắc là do ba nuôi làm đấy ạ.” Lúc này, Tống Hải Dương đột nhiên lên tiếng.
“Kiều Phàm?” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại.
Tống Hải Dương gật đầu: “Ba nuôi cũng là bác sĩ, vì thế con đã đưa tóc của ba và con cho ba nuôi, không ngờ ba nuôi lại...”
“Ba biết rồi, con đừng bận lòng, những kết quả kia đều là giả, bây giờ mới là thật.” Đường Hạo Tuấn cưng chiều xoa đầu con trai, dịu dàng nói, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Tất nhiên là anh biết tại sao Kiều Phàm lại làm vậy.
Kiều Phàm có ý với Tống Vy nên không muốn hai đứa trẻ nhận lại người ba ruột là anh, mục đích là muốn ngăn cản ba con anh nhận nhau.
Bởi vì Kiều Phàm sợ rằng sau khi anh nhận lại con ruột, sẽ vì hai đứa nó mà cưới Tống Vy.
Mà thật ra đúng là anh sẽ làm như vậy.
Cho dù lúc đó anh không yêu Tống Vy, nhưng biết cô sinh cho mình hai đứa con, anh cũng sẽ kết hôn với Tống Vy vì hai đứa.
Đây là điều Kiều Phàm lo lắng nên mới làm giả kết quả xét nghiệm đưa cho Tống Hải Dương.
Hừm, Kiều Phàm cũng không thoát khỏi chuyện này.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương đến phòng bệnh của Tống Dĩnh Nhi.
Mạnh Ngọc nói Đường Hạo Tuấn có thể chuyển Dĩnh Nhi đến bệnh viện của mình, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc con bé.
Nhưng Đường Hạo Tuấn đã từ chối, vì bây giờ anh không tin Mạnh Ngọc nữa.
Thế là Mạnh Ngọc chỉ có thể cười khổ rời khỏi bệnh viện này, ngoan ngoãn trở về bệnh viện của mình, tiếp tục bị người của Đường Hạo Tuấn giám sát.
Về sự việc lần này của Dĩnh Nhi, Hạo Tuấn đã hoàn toàn hận anh ta. Hiện tại Hạo Tuấn vẫn chưa trả thù anh ta là vì chưa bắt được Giai Nhi.
Chờ khi Giai Nhi bị bắt, sự trả thù của Hạo Tuấn mới bắt đầu.
Và Mạnh Ngọc cũng chờ cái ngày đó đến. Chỉ có như vậy, cảm giác tội lỗi và áy náy trong lòng anh ta mới có thể vơi bớt.
Lần này Dĩnh Nhi gặp chuyện không may khiến anh ta hiểu được hành động thả Giai Nhi của mình ngu ngốc đến mức nào, thậm chí còn liên lụy tới một đứa trẻ.
“Ôi...” Hốc mắt Mạnh Ngọc đỏ hoe.
Ở bên kia, Đường Hạo Tuấn và Tống Hải Dương đi vào phòng bệnh của Tống Dĩnh Nhi.
Thân thể nhỏ bé của Dĩnh Nhi nằm trên chiếc giường lớn, gần như bị vùi vào trong đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào khỏe mạnh lúc bình thường giờ lại trở nên trắng bệch, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Đường Hạo Tuấn đặt Tống Hải Dương xuống sofa, đi nhanh tới bên giường bệnh, cụp mắt xuống nhìn bé con đang nằm trên giường.
Đây là con gái ruột của anh.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên trán Tống Dĩnh Nhi. Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng, lúc này lại tràn ngập tình thương của người ba dành cho con gái.
Trước ngày hôm nay, anh cũng yêu thương hai đứa bé này, nhưng vì tưởng rằng hai đứa không phải con ruột của mình nên tình thương ít nhiều vẫn chưa được trọn vẹn.
Còn bây giờ biết hai đứa bé là con ruột mình, anh cũng chẳng cần e dè tình thương của người làm ba dành cho chúng nữa. Anh nhất định sẽ yêu thương hai đứa hết mực, cho bọn trẻ những gì tốt nhất trên đời này, đền bù sáu năm thiếu vắng tình cha cho hai đứa.
“Cậu chủ.” Giọng nói của dì Vương vang lên từ phía sau.
Đường Hạo Tuấn đứng thẳng lên, quay người lại.
Dì Vương xách theo một chiếc cặp lồng giữ nhiệt từ bên ngoài đi vào, vội vàng hỏi: “Cậu chủ ơi, đã có kết quả xét nghiệm ADN chưa?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Có rồi.”
“Kết quả kia có phải...”
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Hải Dương mệt mỏi ngủ gà ngủ gật ở trên sofa, rồi lại nhìn cô bé đang say giấc trên giường, ánh mắt chan chứa ý cười: “Là con ruột của tôi.”
Dì Vương suýt nữa làm rớt cặp lồng trong tay, vui vẻ bật khóc: “Tốt quá, tốt quá rồi! Tôi đã nói rồi mà, Hải Dương trông giống cậu chủ như vậy, sao có thể không phải là ba con ruột chứ?”
Khóe miệng Đường Hạo Tuấn cong lên.
Hai đứa bé này là con ruột của anh, cho nên người phụ nữ vào cái đêm cách đây năm năm là Tống Vy chứ không phải Tống Huyền.
Tống Huyền đã gạt anh.
Bấy giờ, Trình Hiệp cũng tới.
Trên đường bế Tống Hải Dương đến phòng bệnh, Đường Hạo Tuấn đã gọi điện thoại bảo anh ta tới.
“Đã điều tra được tuyến đường mà Lâm Giai Nhi bỏ trốn chưa?” Đường Hạo Tuấn cầm chăn lên đắp cho Tống Hải Dương, sau đó lạnh lùng hỏi.
Trình Hiệp thở dài: “Tôi đã tích hợp camera giám sát xung quanh biệt thự và theo dõi lộ trình chính xác mà Lâm Giai Nhi bỏ trốn, nhưng khi lần theo tới đường Hoàng Tân thì bị mất dấu, do đó là một khu chung cư cũ, gần đó không có camera giám sát.”
“Vậy là bây giờ lại mất dấu Lâm Giai Nhi?” Đường Hạo Tuấn híp mắt hỏi.
Trình Hiệp cúi đầu: “Vâng, nhưng tôi đã sắp xếp người lục soát ở khu chung cư này. Tin rằng sẽ sớm có manh mối thôi. Hơn nữa, Lâm Giai Nhi chưa ra khỏi thành phố, vẫn đang ở thành phố Giang, chỉ cần chúng ta tiến hành lục soát, sớm muộn gì cũng bắt được cô ta.”
Đường Hạo Tuấn mệt mỏi xoa mũi: “Cứ làm vậy đi. Ngoài ra còn có một chuyện nữa cần cậu đi một chuyến.”
“Xin tổng giám đốc cứ nói.” Trình Hiệp nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói: “Điều tra camera giám sát bên ngoài phòng làm việc của tôi vào ngày chín tháng bảy và camera giám sát ngoài phòng làm việc của Mạnh Ngọc vào ngày mười tháng chín.”
Hai ngày này chính là ngày anh nói muốn làm kết quả xét nghiệm ADN.
Ngày chín tháng bảy, anh nhớ rất rõ là anh bảo Trình Hiệp sắp xếp kiểm tra sức khỏe ở trường mẫu giáo, muốn nhân cơ hội này để lấy mẫu máu của hai đứa bé. Nếu như có người đứng nghe lén ở bên ngoài phòng làm việc, chắc chắn camera giám sát có ghi lại được.
Ngày mười tháng chín là ở phòng làm việc của Mạnh Ngọc. Anh ta kinh ngạc vì Tống Hải Dương có cùng nhóm máu với anh nên đã đề nghị xét nghiệm lại lần nữa, anh đồng ý. Lúc đó chắc cũng có người nghe lén bên ngoài phòng làm việc của Mạnh Ngọc.
“Hai ngày này có gì đặc biệt ạ?” Trình Hiệp hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn trở nên ôn hòa: “Hai ngày này là ngày tôi muốn làm xét nghiệm ADN với hai đứa trẻ. Lúc nãy tôi đã làm lại xét nghiệm, cậu biết kết quả xét nghiệm là gì không?”
Trình Hiệp lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn trả lời: “Chúng là con ruột của tôi.”
Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Con… Con ruột?”
“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp nuốt nước miếng: “Nhưng kết quả xét nghiệm trước đây của bác sĩ Mạnh...”
Nói tới đây, anh ta đột nhiên nghĩ tới việc tổng giám đốc sai mình đi điều tra camera giám sát, lập tức hiểu ra, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Tổng giám đốc, anh đang nghi ngờ có người nghe anh nói muốn làm xét nghiệm ADN nên đã động tay động chân với kết quả xét nghiệm?”