Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 907: KẾT QUẢ GIÁM ĐỊNH



Không thể nào Dĩnh Nhi là con gái ruột của ba mà cậu lại không phải con ruột của ba.

Cậu và Dĩnh Nhi là sinh đôi, cũng không thể ba của cậu và Dĩnh Nhi không cùng một người được?

Mặc dù tình huống này không phải là không có, nhưng mà mẹ tuyệt đối không phải là người như vậy.

Cậu nhóc này vừa nói xong, ba người lớn ở đây đều yên lặng.

Một lát sau, Mạnh Ngọc mới thì thào nói: “Đúng vậy, Dĩnh Nhi là con gái của Hạo Tuấn cậu, vậy Hải Dương cũng có thể là con của cậu, nhưng vì sao hai lần giám định DNA lại…”

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm trầm, giống như là đè nén cái gì đó.

Anh nhìn Tống Hải Dương: “Hải Dương, có đồng ý làm một lần giám định nữa với ba không?”

“Con đồng ý.” Tống Hải Dương gật đầu mạnh.

Anh cũng muốn biết, mình có phải ba của bọn nhỏ hay không.

Advertisement

Đường Hạo Tuấn ôm Tống Hải Dương đến khoa xét nghiệm.

Khoa xét nghiệm đã làm xét nghiệm cha con cho Đường Hạo Tuấn và Tống Dĩnh Nhi.

Bây giờ khoa xét nghiệm nghe thấy Đường Hạo Tuấn còn muốn cùng xét nghiệm với đứa bé khác, tại chỗ lấy mẫu tóc của hai người, cầm đi xét nghiệm.

Quá trình chờ đợi dài dằng dặc.

Dì Vương quay lại phòng phẫu thuật bên kia, tiếp tục chờ Dĩnh Nhi.

Dù sao để một đứa bé ở trong phòng phẫu thuật một mình cũng lo lắng.

Ba người Đường Hạo Tuấn Mạnh Ngọc và Tống Hai Dương, ngồi bên ngoài phòng giám định chờ.

Tống Hải Dương nói: “Lần đầu con thấy ba, bởi vì bên ngoài có chút tương tự, đã hoài nghi ba có phải ba ruột của con không, sau đó sắp xếp giật hai sợi tóc của ba, cùng với tóc của con đi giám định.”

“Chính là lần ba vừa đến chung cư kia, con dùng đồ chơi kéo tóc đúng không?” Đường Hạo Tuấn nhìn cậu nhóc.

Cậu nhóc ngại ngùng gật đầu: “Vâng, đúng vậy, thực xin lỗi ba, con chỉ là…”

“Không sao.” Đường Hạo Tuấn sờ sờ tóc cậu, sau đó nói: “Kết quả giám định, chúng ta không phải ba con đúng không?”

“Đúng vậy.” Tống Hải Dương ừ một tiếng: “Cho nên kể từ khi đó, thì chưa từng nghĩ đến, ba là cha ruột của bọn con.”

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Ba cũng đã hai lần giám định chúng ta.”

Tống Hải Dương chớp mắt: “Con biết, thời gian trước ba với mẹ mâu thuẫn cãi nhau con nghe thấy, hai lần giám định, cũng thể hiện chúng ta không phải là cha con ruột.”

“Đúng vậy, ngoại trừ thể hiện chúng ta không phải là cha con ruột, cũng thể hiện ba và Dĩnh Nhi cũng không phải.” Đường Hạo Tuấn híp mắt.

Hai lần giám định, anh cũng không chỉ xét nghiệm mình và Hải Dương, Dĩnh Nhi cũng làm, kết quả cũng không phải là con của anh.

Nhưng bây giờ bệnh viện lại nói cho anh biết, Dĩnh Nhi vô cùng có khả năng là con gái ruột của anh, cái này nói lên cái gì.

Nói lên ba bản giám định DNA kia, có vấn đề.

“Mạnh Ngọc, hai lần giám định đó, là cậu làm cho tôi, tôi muốn biết, cậu có phải lừa gạt tôi ở đâu không?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn Mạnh Ngọc, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như có thể hoàn toàn nhìn xuyên qua người.

“Tôi tuyệt đối không có.” Mạnh Ngọc cau mày trả lời: “Lúc tôi làm giám định, hoàn toàn không lừa gạt cậu, cũng không động tay đông chân.”

Cho nên đây mới là chỗ mà anh ta không nghĩ ra.

Anh ta làm giám định, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì, ba kết quả giám định, chính là không có quan hệ cha con.

Nhưng mà bây giờ hiện tượng tan máu của Dĩnh Nhi làm anh ta hiểu, giữa Dĩnh Nhi và Hạo Tuấn không có quan hệ cha con gần như là không thể.

Cho nên, chỗ này đến cùng là xảy ra sai sót ở đâu?

Nhìn ra Mạnh Ngọc không nói dối, Đường Hạo Tuấn trầm mặc mấy giây, mới lại mở miệng: “Cậu không động chân động tay, không có nghĩa là người khác không có, nhưng đến cùng giám định có động tay động chân hay không, chỉ cần đợi kết quả giám định bên này ra sẽ biết.”

Nói xong, anh hạ mi mắt xuống, không lên tiếng nữa.

Mạnh Ngọc nhìn anh nắm chặt hai tay, biết lúc này anh đang căng thẳng.

Là đang căng thẳng với kết quả một lúc nữa sao?

Kỳ thật không chỉ Đường Hạo Tuấn đang căng thẳng, ngay cả bản thân Mạnh Ngọc cũng rất căng thẳng.

Bởi vì kết quả một lúc nữa, nếu thật sự khác với kết quả giám định của anh ta, vậy nói rõ, kết quả giám định của anh ta, thật sự có vấn đề.

Bên cạnh anh ta, có người không muốn cha con Hạo Tuấn nhận nhau.

Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Đợi khoảng một tiếng, kết quả còn chưa có, dì Vương đã đến.

“Cậu chủ, Dĩnh Nhi đã ra khỏi phòng phẫu thuật, bây giờ đưa đến phòng bệnh.” Dì Vương vui vẻ cười nói.

Lông máy nhíu chặt của Đường Hạo Thân cũng giãn ra, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, dì về trước xem đứa nhỏ, đợi kết quả ra, tôi lại qua đó.”

“Vâng.” Dì Vương gật đầu, lại vội vàng rời đi.

Bà vừa đi không lâu, cửa phòng xét nghiệm lại mở ra, một y tá đi từ bên trong ra: “Anh Đường Hạo Tuấn có ở đây không?

Nghe thấy tên mình, Đường Hạo Tuấn thấy tim mình siết lại giao Tống Hải Dương cho Mạnh Ngọc, đứng dậy: “Tôi đây.”

Y tá đưa tài liệu trên tay qua: “Đây là kết quả giám định DNA của anh và hai đứa bé.”

Đường Hạo Tuấn nhìn kết quả giám định mà y tá đưa đến, hơi nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng trong lòng, rồi mới nhận lấy.

“Trực tiếp lật đến cuối.” Mạnh Ngọc nhắc nhở.

Phần trước không cần xem, xem cũng không có ý nghĩa gì, chỉ nhìn kết quả cuối cùng là được rồi.

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, dưới cái nhìn căng thẳng của Tống Hải Dương, lật tài liệu đến tờ cuối cùng, lúc nhìn thấy một cậu: “Anh Đường Hạo Tuấn và bạn nhỏ Tống Hải Dương Tống Dĩnh Nhi có độ tương tự huyết thống 99%, xác định quan hệ cha con.”, mạnh mẽ nắm chặt kết quả giám định, con mắt đỏ lên.

Là thật.

Hai đứa nhỏ, thật sự là con của anh!

Nhìn Đường Hạo Tuấn đột nhiên túm kết quả giám định lại, tay vẫn đang run rẩy, trong lòng Mạnh Ngọc cũng lộp bộp một tiếng: “Hạo Tuấn, cậu thế nào rồi?”

Đừng nói với anh ta là kết quả cũng không phải, cho nên Hạo Tuấn mới thất vọng run rẩy.

“Ba?” Tống Hải Dương cũng nhỏ giọng gọi một tiếng.

Đường Hạo Tuấn hít vào một hơi, xoay người lại, ánh mắt ôn nhu nhìn Tống Hải Dương.

Trước kia anh rất lạ, rõ ràng không phải là con của anh, vì sao Hải Dương lại giống anh như vậy.

Thì ra, Hải Dương chính là con của mình, vẻ ngoài của Hải Dương, hoàn toàn được di truyền từ anh.

“Hải Dương.” Đường Hạo Tuấn một tay ôm lấy Hải Dương từ trong ngực Mạnh Ngọc, ôm thật chặt.

Đây là con trai của anh.

Con trai ruột của anh, là Tống Vy sinh cho anh.

Cảm nhận được sự kích động của Đường Hạo Tuấn, Tống Hải Dương như đoán được gì đó, cũng ôm chặt cổ Đường Hạo Tuấn, trong giọng nói có chút nức nở: “Ba.”

Tiếng ba này, ít đi phần khách sáo và câu nệ bình thường.

Bởi vì Hải Dương vẫn luôn cho rằng mình không phải là con ruột của ba, cho dù gọi đối phương là ba, nhưng đối phương dù sao cũng không phải ba ruột của cậu, cho nên cậu gọi ba, ít nhiều cũng có chút khoảng cách và khách sáo.

Nhưng bây giờ tiếng ba này, không còn khoảng cách, chỉ có sự thân thiết và gắn bó của cha con.

Cậu biết, người ba trước mặt này, không còn là ba dượng nữa mà là ba ruột, người ba có quan hệ huyết thống với cậu.

“Ba ở đây, ba ở đây.” Đường Hạo Tuấn ôm lấy đầu Tống Hải Dương, không ngừng đáp lại.

Mạnh Ngọc ở bên cạnh nhìn cha con thân thiết, cũng hiểu rõ cái gì.

Nhưng vì xác nhận, anh ta vẫn lấy giám định DNA từ trong tay Đường Hạo Tuấn.

Nhìn thấy kết quả, Mạnh Ngọc cảm thấy vui thấy Đường Hạo Tuấn, đồng thời trong lòng cũng rất phẫn nộ.

“Hạo Tuấn, có lẽ cậu nói đúng, hai lần tôi làm giám định, đều bị người động tay động chân, không phải động ftay trên kết quả giám định, mà là trên mẫu DNA.” Mạnh Ngọc nhìn Đường Hạo Tuấn.

Kết quả giám định, là qua tay anh ta, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi tầm mắt của anh ta, cho nên động tay động chân là không thể nào.

Như vậy có khả năng nhất là mẫu DNA không đúng.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv