Đoạn video này là từ camera giám sát của đêm hôm đó vào năm năm trước.
Cô phải xem lại xem có bỏ qua chi tiết nào không.
Cô phải xác định rõ người đàn ông đêm đó là Đường Hạo Tuấn hay chỉ là một người trông rất giống Đường Hạo Tuấn.
Tuy nhiên, sau khi Tống Vy xem xong, dù nhìn thế nào đi nữa thì người đó cũng là Đường Hạo Tuấn chứ không phải ai khác.
Nhưng tại sao kết quả của ba lần xét nghiệm đều cho thấy hai đứa trẻ không phải con của Đường Hạo Tuấn?
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Nghĩ đến đây, Tống Vy cảm thấy đầu đau nhức, mệt mỏi.
Cảm giác mình như rơi vào một cái bẫy lớn không thể vùng dậy được.
Tống Vy vứt điện thoại nằm trên giường, mệt mỏi bất lực nhìn lên trần nhà.
Cô không biết thời gian đã qua bao lâu, cho đến khi mi mắt trở nên nặng trĩu, cô mới nhắm mắt lại.
Những việc xảy ra hai ngày qua khiến lòng cô quá nặng nề, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cả đêm ngủ không ngon giấc.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, cô lăn ra ngủ ngay.
Tuy nhiên, sau khi ngủ được vài tiếng, Tống Vy cảm thấy khát nước, xoa huyệt thái dương ngồi dậy.
Chờ cho đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cô vén chăn bông bước xuống giường, chuẩn bị xuống lầu rót nước.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đột nhiên nhìn thấy gì đó, đồng tử co rút lại, sắc mặt cũng thay đổi.
Cô nhìn thấy Lâm Giai Nhi mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh đang bước ra từ phòng khách của Đường Hạo Tuấn.
Lâm Giai Nhi đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy Tống Vy, thoạt tiên cô ta rất kinh ngạc, sau đó lại nhếch môi nở nụ cười: “Cô Tống, buổi tối tốt lành.”
Tống Vy không đáp lại lời chào của cô ta mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Cô Lâm, đã muộn như vậy rồi, sao cô lại bước ra từ phòng của chồng tôi?”
Lâm Giai Nhi vân vê mái tóc giả: “Thật ra cũng không có gì để nói. Hạo Tuấn say rượu trở về nên tôi dìu cậu ấy vào phòng.”
Đường Hạo Tuấn đi uống rượu?
Tống Vy nhíu mày, trong lòng hụt hẫng.
Anh ra ngoài uống rượu mà không nói cho cô biết.
Hơn nữa, uống say trở về còn nhờ Lâm Giai Nhi đỡ về phòng.
Nghĩ đến đây, Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, giọng nói gượng gạo: “Thế à? Vậy cảm ơn cô Lâm đã chăm sóc chồng tôi đến vậy.”
“Không có gì đâu, Hạo Tuấn muốn uống nước, trong phòng không có nước, tôi đi xuống rót nước cho cậu ấy.”
Nói xong, Lâm Giai Nhi chuẩn bị đi xuống lầu.
Tống Vy ngăn cô lại: “Không cần đâu cô Lâm, hiện tại đã có tôi rồi. Tôi là vợ tất nhiên phải chăm sóc anh ấy, không phải phiền cô Lâm đâu.”
Lâm Giai Nhi mỉm cười: “Làm sao có thể cảm thấy phiền được? Hạo Tuấn đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cũng nên chăm sóc cậu ấy mới phải.”
“Không nên vậy đâu cô Lâm. Cô đừng quên tôi mới là vợ của Đường Hạo Tuấn. Anh ấy có tôi đây, không đến lượt cô phải chăm sóc, người cô chăm sóc là bác sĩ Mạnh mới phải. Vì thế, tôi mong cô Lâm cân nhắc hành xử cho đúng mực, nếu không sẽ khiến bác sĩ Mạnh buồn lắm đấy.”
Lời nói vừa dứt, Tống Vy thu hồi ánh mắt đi thẳng xuống lầu.
Lâm Giai Nhi đứng đó, hai tay siết chặt lấy lan can, nụ cười tươi trên mặt không thể duy trì nổi nữa, trở nên biến tướng.
Lời nói của Tống Vy rõ ràng là để cảnh cáo cô ta.
Nhưng không sao, cô ta muốn xem Tống Vy có thể đắc ý được bao lâu.