Tống Vy không biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ gì, uống nước xong liền rót thêm một ly nước mang lên lầu, sau đó mở cửa phòng khách của Đường Hạo Tuấn đi vào.
Đèn trong phòng sáng choang, Đường Hạo Tuấn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hai má ửng hồng, trên người tỏa ra mùi rượu nồng nặc, bất tỉnh nhân sự.
Áo khoác của anh đã không còn, trên người chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi xộc xệch, cúc cổ cũng bị đứt hai cái, cà vạt buông thõng trên cổ, nhìn rất thảm hại.
AdvertisementTống Vy thở dài, nhẹ nhàng gọi anh: “Hạo Tuấn, tỉnh dậy đi.”
Không biết anh có nghe thấy hay không nhưng lông mày anh càng nhíu chặt hơn.
Thấy anh vẫn chưa tỉnh lại, Tống Vy không còn cách nào khác, đành phải tự mình uống một ngụm nước, sau đó cúi đầu, truyền nước vào miệng cho anh.
Advertisement Lặp đi lặp lại vài lần mới miễn cưỡng uống hết một ly.
Thấy Đường Hạo Tuấn không cau mày như trước nữa, lúc này Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đã uống bao nhiêu vậy?” Tống Vy ngửi mùi rượu trong không khí, lẩm bẩm.
Rồi cô lại đưa tay chạm vào trán Đường Hạo Tuấn, thử xem nhiệt độ của anh.
Đôi khi uống quá nhiều rượu cũng có thể gây sốt.
Cũng may Đường Hạo Tuấn không bị sốt mà chỉ là say rượu thôi.
Trái tim của Tống Vy cuối cùng cũng thả lỏng, đứng dậy đi vào phòng tắm bưng một chậu nước ra lau mình cho anh.
Sau khi làm xong, Tống Vy phủ chăn lên cho Đường Hạo Tuấn chuẩn bị đi ra ngoài.
Đột nhiên, Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: “Đừng đi!”
Tống Vy cho rằng anh đã tỉnh, vội vàng quay đầu nhìn anh, phát hiện anh chỉ đang nói mớ.
“Đừng đi!” Đường Hạo Tuấn lặp lại một lần nữa.
“Em không đi.” Tống Vy ngồi lại xuống giường.
Có lẽ anh nghe thấy được, bàn tay nắm lấy tay cô buông lỏng ra một chút.
Tống Vy cứ như vậy nhìn anh.
Không biết bao lâu, vệt ửng hồng trên mặt cũng dần dần tan đi, chắc anh đã tỉnh rượu được phần nào.
Quả nhiên, mí mắt của Đường Hạo Tuấn chuyển động, ngay sau đó, anh mở mắt ra.
Nhìn thấy Tống Vy anh liền nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”
Tống Vy nghe giọng nói lạnh như băng của anh, vẻ mặt hơi vui mừng bỗng cứng đờ lại: “Hạo Tuấn, anh say rượu, em đến chăm sóc cho anh.”
Say rượu?
Đường Hạo Tuấn thoáng ngẩn người, sau đó anh mới nhớ ra mình và Mạnh Ngọc đi uống rượu. Vì chuyện xảy ra hai ngày nay mà anh đã uống nhiều, sau đó say lúc nào không hay.
“Hạo Tuấn, anh có khó chịu ở đâu không?” Đột nhiên không thấy anh nói gì, Tống Vy quan tâm hỏi han.
Đường Hạo Tuấn chú ý tới tay của anh đang nắm tay cô, ánh mắt tối sầm lại, buông tay ra: “Không có, em đi ra đi.”
Vốn dĩ anh buông tay ra đã khiến nội tâm cô hụt hẫng rồi.
Giờ lại nghe được câu này, trong lòng càng thêm xót xa.
“Hạo Tuấn, em có thể ở lại đây với anh đêm nay được không?” Môi Tống Vy mấp máy, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.
Anh không cho cô cơ hội để nói chuyện.