Ánh mắt Tống Vy tối sầm lại, cô kịp thời bám vào lan can bên cạnh nên mới không ngã xuống.
Hai lần giám định của Đường Hạo Tuấn có khả năng bị đánh tráo nhưng Hải Dương đâu thể bị lừa được?
Như vậy hai đứa trẻ thật sự không phải con của Đường Hạo Tuấn sao?
Vậy bọn trẻ là con của ai?
Tống Vy ôm trán, cả người lạnh toát.
Cô luôn cho rằng hai đứa trẻ là con của Đường Hạo Tuấn, nhưng cú sốc này khiến cô không thể chấp nhận được.
“Mẹ ...” Nhìn sắc mặt Tống Vy càng ngày càng tái nhợt đi, Tống Hải Dương lo lắng gọi một tiếng.
Tống Vy nhìn ánh mắt quan tâm của con trai lại càng thêm đau lòng.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu vào lòng, nức nở: “Mẹ xin lỗi con, mẹ có lỗi với con.”
Chính cô đã khiến hai đứa trẻ từ khi mới ra đời đã không có ba.
Cũng chính cô là người đã khiến hai đứa trẻ phải hứng chịu những lời nói ác độc đó.
Tống Hải Dương vỗ nhẹ vào lưng Tống Vy: “Mẹ không hề có lỗi với con và Dĩnh Nhi. Mẹ rất yêu thương và luôn ra sức bảo vệ chúng con. Chúng con rất hạnh phúc, mẹ không cần phải nói xin lỗi.”
Nghe những lời nói này từ con trai, lòng Tống Vy vừa ấm áp vừa chua chát, cô càng khóc to hơn.
Nghe thấy động tĩnh, Tống Dĩnh Nhi ở trong phòng đi ra, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng ôm lấy cô khóc theo.
Tống Hải Dương bất đắc dĩ phải vừa dỗ mẹ vừa dỗ em gái.
Không biết mình đã khóc bao lâu, Tống Vy buông Tống Hải Dương ra.
Tống Hải Dương hỏi: “Mẹ ơi, chú Đường bây giờ không còn quý con và Dĩnh Nhi nữa, chú ấy cũng lạnh nhạt với mẹ, mẹ có còn muốn ở với chú Đường nữa không?”
Tống Vy nhìn cậu bé “Con…”
Cậu lại nói: “Nếu mẹ vẫn muốn sống cùng chú Đường, Dĩnh Nhi và con sẽ giúp mẹ hòa giải với chú ấy, làm cho chú ấy trở lại như trước. Còn nếu mẹ không muốn ở bên chú Đường nữa, chúng ta sẽ trở về chung cư ngày xưa.”
Nghe con trai nói như vậy, Tống Vy hơi dao động.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị tình yêu dành cho Đường Hạo Tuấn quét bay.
“Vậy con có muốn rời khỏi đây không?” Tống Vy vừa hỏi vừa xoa đầu hai đứa trẻ.
Cô yêu Đường Hạo Tuấn nên không nỡ rời đi.
Nhưng nếu hai đứa trẻ muốn đi thì cô nhất định sẽ chọn con mình.
Tống Dĩnh Nhi lắc đầu: “Con không muốn rời đi, con thích ba, không muốn rời xa ba.”
“Hải Dương thì sao?” Tống Vy nhìn Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương gật đầu: “Con cũng sẽ không đi, trừ khi ba nói rằng ba không yêu bọn con nữa.”
Mặc dù Đường Hạo Tuấn không phải là ba ruột của cậu nhưng anh luôn là người khiến cho cậu sùng bái.
Có lẽ bây giờ chú Đường chỉ tạm thời không thích bọn họ thôi, sau này biết đâu sẽ khác.
Nghe câu trả lời của hai đứa trẻ, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy chúng ta không đi, tin rằng ba sẽ thay đổi trở lại như trước.”
“Vâng.” Hai đứa trẻ gật đầu.
Sau đó, Tống Vy bảo bọn trẻ trở về phòng.
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Tống Vy cũng không ở đó mà trở về phòng, lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video.