“Tên trên bưu phẩm là Tống Vy, không thể nhầm được đâu ạ.”
Tống Vy càng thêm mờ mịt: “Tôi có thể biết là ai gửi không?”
“Tôi không biết, không có thông tin của người gửi trên đó.” Người đàn ông trả lời.
Tống Vy xoa thái dương: “Tôi biết rồi, anh đang ở đâu, tôi sẽ cho người xuống lấy.”
“Tôi e là không được.” Người đàn ông nói với vẻ khó xử: “Trên bưu phẩm có ghi là phải để cô Tống tự mình ký nhận.”
Thứ gì mà cần cô phải tự mình ký nhận chứ?
Tống Vy cụp mắt xuống.
Một đơn hàng lạ, người gửi không biết là ai, hơn nữa lại đòi cô phải trực tiếp ký nhận, tất cả những điểm nghi ngờ này khiến cô cảm thấy trong lòng không yên.
Tống Vy suy nghĩ một chút rồi đứng dậy trả lời: “Tôi hiểu rồi, tôi xuống ngay đây.”
“Được, tôi đợi cô ở trong bãi đậu xe.”
Người đàn nói xong lập tức cúp máy.
Tống Vy đặt điện thoại xuống, gọi Giang Hạ vào: “Giang Hạ, cậu đi lấy đồ chuyển phát nhanh với tớ đi.”
“Sao vậy, cậu không xách nổi sao?” Giang Hạ hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không phải, tại tớ thấy rất không yên tâm về bưu phẩm này.”
Ngay sau đó, cô lập tức kể lại chuyện bưu phẩm chuyển phát nhanh kia.
Giang Hạ nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn gật đầu: “Chắc chắn có vấn đề, đi thôi, tớ đi với cậu xem sao.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Ý cô chính là như vậy.
Đơn chuyển phát này quá kì lạ, cô sợ đi một mình sẽ gặp nguy hiểm nên mới nhờ Giang Hạ đi cùng.
Cô tin rằng có thêm một người nữa thì có cơ hội thoát hiểm sẽ cao hơn.
Hai người rời khỏi công ty, đi đến bãi đậu xe.
Tống Vy lo lắng nên bảo Giang Hạ trốn ở bên cạnh xem trước, còn mình thì gọi cho nhân viên chuyển phát nhanh kia.
“A lô, tôi đã đến bãi đậu xe rồi, anh đang ở đâu?” Tống Vy giơ điện thoại lên nhìn xung quanh, tìm bóng dáng của người chuyển phát nhanh.
Ngay sau đó, một tiếng bước chân rõ ràng vang lên từ phía sau.
Tống Vy vội quay người lại, nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông thì đã thấy người đó giơ bình xịt về phía cô.
Tống Vy chỉ trông thấy một màn sương ập tới. Sau khi ngửi thấy thứ mùi khó diễn tả, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, mi mắt cũng dần trở nên nặng trĩu.
Cô biết rằng mình đã bị trúng kế rồi.
Tống Vy lảo đảo, cuối cùng không gắng gượng được nữa mà ngã về phía sau.
Người đàn ông làm cô choáng váng lập tức tiến lên một bước, ngay trước khi Tống Vy ngã xuống đất, anh ta cúi người vác cô lên vai, đi về phía chiếc ô tô màu đen trước mặt.
Giang Hạ ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy tới: “Này, anh muốn làm gì, mau buông Vy Vy ra!”
Người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, cười lạnh lùng rồi làm một động tác tay với không khí.
Giang Hạ không hiểu động tác đó có ý nghĩa gì, chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô vang lên.
Cô ấy vô thức quay đầu lại, thì nhìn thấy một chiếc ô tô lao về phía mình.
Lúc này, trên mặt cắt không còn một giọt máu, cô ấy sợ tới mức toàn thân không thể động đậy.