Đầu óc cô ấy càng trở nên trống rỗng, chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất, đó là chiếc xe này muốn đâm chết mình!
Thấy chiếc xe trước mặt cách mình mỗi lúc một gần hơn, Giang Hạ dường như có thể ngửi được mùi của xăng, cảm nhận được sức nóng từ xe tỏa ra.
Giờ phút này, cô ấy có thể thấy trước được cảnh cả người mình bị tông bay lên không trung.
Giang Hạ sợ hãi hét lên, vô thức nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.
Nhưng chờ mấy giây sau, không cảm giác được cơ thể của mình xảy ra điều gì bất thường cả, cô ấy không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Hé mắt ra một chút, cô ấy phát hiện chiếc xe vốn định tông về phía mình đã lái sang hướng khác, cô ấy còn có thể nhìn thấy đuôi của chiếc xe kia.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không đụng cô ấy sao?
Sắc mặt của Giang Hạ trở nên tái nhợt nhìn theo hướng của chiếc xe kia rời đi. Một hồi lâu, tâm trạng lo lắng cực độ mới chậm rãi bình phục lại, nỗi sợ trong lòng cũng dần dần biến mất.
Mà lúc này đây, cô ấy cũng nhớ tới Tống Vy.
“Vy Vy!” Giang Hạ nhìn về chỗ mà Tống Vy đang đứng chống cự, nơi đó đã không còn một ai nữa.
Nói cách khác, Tống Vy đã bị người ta bắt đi rồi.
Mà chiếc xe vừa định đụng cô ấy cùng đám người đã bắt Tống Vy là cùng một bọn, chúng làm vậy để phòng ngừa trường hợp có người đến cứu Tống Vy.
Một khi xuất hiện người đến cứu Tống Vy thì lập tức sẽ có người lái xe lại gần để ngăn cản.
Cho nên chiếc xe hồi nãy cũng không phải có ý định đâm chết cô ấy, chỉ là muốn hù dọa cô ấy, sau đó tranh thủ thời gian giúp đám người muốn bắt Tống Vy đi mà thôi.
Đáng chết!
“Lần này xong rồi!” Sắc mặt Giang Hạ lo lắng dậm chân, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, báo cho cảnh sát rằng, Tống Vy đã bị bắt cóc.
Không chỉ vậy, sau khi báo với cảnh sát, cô ấy cũng vội vàng gọi điện thoại cho phía tập đoàn Đường Thị, muốn lập tức nói chuyện này cho Đường Hạo Tuấn biết.
Chỉ là cô ấy không có phương thức liên lạc của Đường Hạo Tuấn, chỉ có thể gọi đến bộ phận tiếp tân của tập đoàn Đường Thị.
“Xin chào.” Giọng nói dịu dàng của nhân viên lễ tân vang lên: “Xin hỏi bạn cần trợ giúp gì?”
“Mau lên, mau nối máy giúp tôi với tổng giám đốc của cô đi!” Giang Hạ gấp đến độ giọng nói cũng trở nên run rẩy
Tiếp tân nhíu mày lại: “Thưa cô, tổng giám đốc của chúng tôi vô cùng bận rộn, nếu như cô có chuyện gì có thể nói với tôi trước, chờ sau khi tổng giám đốc có thời gian rảnh, tôi sẽ chuyển lời giúp cô, được không?”
Hừ, lại là một người phụ nữ có ý xấu với tổng giám đốc nữa.
Loại phụ nữ như này cô ta đã gặp nhiều rồi, ngày nào cũng suy nghĩ cách để có thể liên lạc với tổng giám đốc, cô ta sẽ không để loại phụ nữ như thế được như ý đâu.
Giang Hạ sắp bị cô tiếp tân này làm cho tức chết, bực bội nắm tóc, rống lên: “Tôi là bạn thân nhất của vợ của tổng giám đốc mấy người. Mợ chủ của mấy người đã xảy ra chuyện rồi, nếu như bây giờ cô không chịu liên lạc với Đường Hạo Tuấn, làm trễ nãi thời gian suy nghĩ cách cứu mợ chủ của mấy người , thì cô cứ chờ mà chịu trách nhiệm đi, chỉ sợ cô không thể gánh được trách nhiệm này thôi!”
Lời này vừa nói xong, trong lòng tiếp tân lập tức trở nên giật thót.
Chuyện tổng giám đốc kết hôn cả tập đoàn đều biết, nhưng chưa ai trong bọn họ từng gặp mợ chủ.
Bây giờ người tự nhận là bạn thân nhất của mợ chủ lại nói mợ chủ đã xảy ra chuyện. Dù không biết là thật hay là giả, nghe giọng điệu có vẻ vô cùng gấp gáp, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện rồi?
Tiếp tân không dám đánh cược.
Nếu như mợ chủ thật sự xảy ra chuyện mà cô ta không chịu truyền lời, thì quả thật hậu quả này cô ta không thể gánh vác nổi.
Nhưng nếu như chỉ là một trò đùa ác ý của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại...
Tiếp tân cắn môi, sau mấy giây xoắn xuýt , cuối cùng cô ta vẫn quyết định truyền lời.
Cho dù đó có là một trò đùa ác ý, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ bị mắng một trận thôi. Dù sao thì cũng không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện chẳng may.
Sau khi làm xong công tác tư tưởng cho bản thân, tiếp tân hít sâu, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc trả lời: “Xin cô đợi cho một lát, tôi sẽ lập tức chuyển lời ngay.”
Cuối cùng Giang Hạ thở phào một cái, nhưng trước khi tắt điện thoại, vẫn không quên căn dặn: “Nhớ là phải nhanh lên, tôi sợ rằng chậm thêm một chút sẽ không kịp mất.”