“Không ạ, cô ta chỉ hỏi con với Dĩnh Nhi vài câu thôi.” Tống Hải Dương lắc đầu.
Tống Vy dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn hai đứa nhỏ: “Cô ta hỏi gì thế?”
“Cô ta hỏi con chuyện của mẹ ở nước ngoài.” Tống Dĩnh Nhi ngậm ngón tay trả lời.
Tống Hải Dương mím môi: “Cô ta hỏi con cái khác, cô ta hỏi chúng con về chuyện của ba.”
“Ba?” Tống Vy cau mày nghi hoặc.
Tại sao lại hỏi hai đứa trẻ về chuyện của Đường Hạo Tuấn?
Không phải cô ta còn biết rõ về Đường Hạo Tuấn hơn hai đứa sao?
Nhìn thấy biểu hiện của Tống Vy, Tống Hải Dương biết cô đã hiểu lầm, bèn xua tay: “Không phải đâu mẹ, ba này không phải là ba Hạo Tuấn, mà là ba ruột của bọn con.”
Con ngươi của Tống Vy hơi co rụt lại: “Cô ta hỏi những gì?”
“Cô ta chỉ hỏi bọn con xem có biết ba ruột của mình là ai không, rồi hỏi bọn con có muốn tìm ba ruột của mình hay không thôi.”
Sắc mặt Tống Vy hơi trầm xuống, lòng bàn tay siết chặt.
Lâm Giai Nhi hỏi những thứ này để làm gì?
“Vậy con trả lời thế nào?” Tống Vy vừa hỏi vừa đặt tay lên vai hai đứa nhỏ.
Tống Hải Dương tự đắc khịt mũi: “Con mặc kệ cô ta, con nói không biết ba ruột nào hết, chỉ biết ba Hạo Tuấn là ba của bọn con thôi, sau đó con dẫn Dĩnh Nhi đi mất luôn.”
“Giỏi lắm.” Tống Vy mỉm cười hôn lên má hai đứa nhỏ.
Sau đó, Tống Hải Dương cắn môi: “Nhưng mà mẹ ơi, ba ruột của bọn con là ai vậy ạ, vẫn còn sống chứ?”
Đây đã là lần thứ mấy cậu hỏi câu hỏi này rồi.
Nhưng lần nào mẹ không nói cho cậu biết.
Khóe miệng Tống Vy khẽ giật một cái, cô gượng cười: “Còn sống.”
“Vậy thì ba ở đâu ạ?” Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi đồng loạt nhìn cô.
Tống Vy đứng dậy, nắm tay hai đứa nhỏ, tiếp tục đi vào nhà ăn: “Ba cũng ở thành phố này.”
“Thật sao ạ?” Hai đứa trẻ sửng sốt.
Tống Vy đáp lời: “Thật, nếu các con thật sự muốn biết ba ruột của mình, vài ngày nữa mẹ sẽ nói hết cho các con.”
Vài ngày nữa là sinh nhật của Đường Hạo Tuấn, cô vốn định nói cho anh biệt thân phận thật sự của hai đứa nhỏ vào ngày đó.
Nếu bây giờ hai đứa nhỏ đưa ra câu hỏi, cô lại càng kiên quyết phải nói ra.
Tuy rằng hai đứa không biết tại sao Tống Vy lại nhất quyết phải để vài ngày nữa mới nói cho chúng biết, nhưng nếu mẹ đã nói như vậy thì chắc chắn phải có lý do của mẹ, chúng sẽ không hỏi gì thêm.
Khi ngày đó đến, mọi thứ sẽ sáng tỏ thôi.
Ăn sáng xong, Đường Hạo Tuấn rời khỏi biệt thự trước.
Anh còn phải quay lại tập đoàn Đường Thị để họp về chuyện mỏ kim cương.
Vậy nên tất nhiên là hai đứa trẻ sẽ do Tống Vy phụ trách.
Về phần Lâm Giai Nhi, sau bữa sáng, Mạnh Ngọc đã tự mình đến đón cô ta tới bệnh viện để kiểm tra mắt.
Chín giờ ba mươi phút sáng, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ đi nhà trẻ rồi mới đến công ty, vừa mở máy tính lên thì điện thoại trong túi đã đổ chuông.
Cô lấy ra xem, đó là một số lạ ở cùng khu vực, do dự một lúc, cô vẫn quyết định bắt máy: “A lô, xin chào.”
“Có phải cô Tống Vy không?” Một giọng nam phát ra từ điện thoại.
Tống Vy gật đầu: “Đúng là tôi đây, xin hỏi ai vậy ạ?”
“Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, cô có một bưu phẩm, mời cô xuống lấy.” Người đàn ông nói.
Tống Vy khó hiểu: “Tôi không đặt hàng chuyển phát gì, anh có gửi nhầm không?”