Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1267: TỐNG VY KÍCH ĐỘNG



Cho nên, đừng nhìn, tuyệt đối đừng nhìn, nếu không càng nhìn sẽ càng thấy chua xót.

Sự né tránh của mọi người khiến Tống Vy dần cảm thấy bầu không khí không đúng.

Cô ngửa đầu ra sau, rồi quay lại nhìn những người xung quanh.

Nhìn thấy những người xung quanh quay lưng lại với họ, khuôn mặt cô không khỏi đỏ lên, bởi vì cô đã đoán được vì sao họ làm như vậy, cho nên cô không tránh khỏi có phần ngượng ngùng.

Đương nhiên Đường Hạo Tuấn biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng anh không cảm thấy ngượng ngùng như Tống Vy.

Việc anh thể hiện tình cảm với vợ của mình là chuyện bình thường.

Những người này không nhìn nổi nữa, ai bảo họ không có vợ, hoặc vợ của họ lại không ở bên cạnh.

“Được rồi ông xã, anh buông em ra trước đi.” Tống Vy nhẹ nhàng đẩy vai anh, nhắc nhở anh.

Anh xoa xoa vòng eo mềm mại của cô: “Rõ ràng em là người ôm anh trước mà."

Tống Vy liếc anh một cái: "Nói những chuyện này làm gì, mau buông em ra, có nghe thấy không vậy?"

Advertisement

Đường Hạo Tuấn không nói tiếp nữa, ngoan ngoãn buông eo của cô ra.

Tống Vy được tự do, ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ.

Tống Hải Dương tự mình nhắm mắt lại, đồng thời còn che mắt Tống Dĩnh Nhi lại.

Cảnh này làm Tống Vy bật cười.

“Hải Dương, Dĩnh Nhi.” Cô ngồi xổm xuống và chạm vào chiếc đầu nhỏ của hai đứa trẻ.

Sau khi hai đứa trẻ cảm nhận được, Tống Hải Dương mở mắt và lấy tay mình khỏi mắt của Tống Dĩnh Nhi.

Hai đứa trẻ nhìn Tống Vy, hai mắt sáng lên: "Mẹ."

“Ừm.” Tống Vy cười đáp lại.

Hai đứa trẻ nhảy bổ vào vòng tay của cô.

Tống Vy ôm chặt hai đứa, hai tay ôm sau đầu hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa: "Hai đứa con cưng, mẹ nhớ các con chết mất."

“Mẹ, chúng con cũng nhớ mẹ.” Hai đứa trẻ tựa vào cánh tay mẹ đồng thanh nói.

Tống Vy hôn lên trán hai đứa nhỏ, sau đó mới tạm thời buông hai đứa nhỏ ra: "Nào, để mẹ xem xem các con có gầy đi không."

“Không có." Tống Hải Dương lắc lắc cái đầu nhỏ: "Có ba với bà Vương chăm sóc con và Dĩnh Nhi rất tốt, nên sẽ không bị gầy đi đâu."

“Đúng vậy đúng vậy.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu.

Tống Vy khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt, vậy các con đã cảm ơn bà Vương vì đã chăm sóc cho các con chưa?"

“Rồi ạ!” Tống Dĩnh Nhi nhanh chóng trả lời: “Mấy ngày trước là sinh nhật của bà Vương, con và anh còn đặc biệt chuẩn bị quà cho bà nữa đó.”

“Vậy sao, vậy thì quá tốt rồi.” Tống Vy cười nói.

Lúc này, Đường Hạo Tuấn cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy ba mẹ con: "Được rồi, đừng chặn ở trước cửa nữa, chúng ta vào trong đi, có chuyện gì thì để vào trong rồi nói."

“Được, vào thôi.” Tống Vy ừ một tiếng, sau đó lúc anh buông cô ra, cùng đứng lên, một trái một phải kéo hai đứa nhỏ vào trong phòng nghỉ.

Đường Hạo Tuấn đi ở phía sau cô.

Trần Châu Ánh không đi vào mà ở bên ngoài phòng nghỉ, nói mấy câu với Trình Hiệp, định vào sau.

Cô biết rằng người bạn tốt của cô vừa mới được đoàn tụ với chồng con của mình, chắc hẳn còn rất nhiều điều để nói.

Cho nên hiện tại cô ấy không vào quấy rầy bọn họ, chờ cả nhà trò chuyện xong thì vào cũng không muộn.

Tống Vy cũng biết ý của Trần Châu Ánh, nên khi thấy Trần Châu Ánh không đi theo mình, cô cũng không nói gì.

Ngay sau đó đã vào đến phòng nghỉ.

Sau khi bước vào, Tống Vy cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô đột nhiên dừng lại, nheo đôi mắt đẹp lại nhìn trái nhìn phải, cố gắng xem trong phòng khách có chuyện gì.

Hai đứa nhỏ và Đường Hạo Tuấn cũng dừng lại.

Tống Hải Dương chớp chớp mắt hỏi: "Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?"

Tống Vy ngửi mùi trong không khí: “Hình như mẹ ngửi được mùi kỳ lạ."

“Mùi gì vậy ạ?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Dĩnh Nhi không ngửi thấy mùi kỳ lạ nào cả.”

“Là một mùi tanh.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Không ngờ mũi cô lại nhạy cảm như vậy, có thể ngửi thấy loại mùi này.

“Mùi tanh?” Lúc đầu Tống Dĩnh Nhi hơi ngây ra, sau đó nghĩ tới cái gì đó, hai mắt sáng lên: “Con biết, là an...h...”

Trước khi con bé có thể nói hết lời, Tống Hải Dương đã che miệng lại.

“Đồ ngốc, đừng nói.” Tống Hải Dương tức giận nói với Tống Dĩnh Nhi.

Tống Dĩnh Nhi tự biết mình sai, chớp chớp mắt: “Huhuhu."

Xin lỗi anh trai, cô bé không phải cố ý.

Ngay khi nghe mẹ nói mùi sữa tanh, cô bé đã bất giác muốn nói rằng nó đến từ trên người anh trai .

Căn bản chưa phản ứng được là điều này còn không được nói ra.

Tống Vy nhìn hành động của hai đứa nhỏ, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc: “Hải Dương, các con đang giấu mẹ điều gì à?”

“Không có gì ạ.” Tống Hải Dương lắc đầu như trống bội, một mực khẳng định rằng mình không giấu giếm gì cả.

Tống Dĩnh Nhi dù bị cậu bé che miệng, cũng không có ngăn cản nỗi việc cô bé gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với anh trai, không giấu diếm gì cả.

Nhưng chúng càng làm vậy, càng chứng tỏ chúng có vấn đề.

Tống Vy biết chắc chắn hai đứa nhỏ đang giấu mình gì đó, nhưng chúng không muốn nói thì cô cũng không tiện ép hỏi hai đứa nhỏ. Vậy là cô dời mắt sang người đàn ông bên cạnh: “Chồng, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ở đây có mùi sữa tanh nồng vậy?”

Tuy Hải Dương và Dĩnh Nhi cũng còn đang uống sữa.

Nhưng hai đứa nhỏ đã uống sữa bột, không thể có mùi sữa tanh nồng như vậy được.

Loại mùi sữa tanh này, thường đều là sữa dê hoặc của người, sữa mẹ mới có mùi này.

Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Tống Vy, khẽ cười một tiếng: “Em đoán sao lại có mùi đó ở đây?”

“Làm sao em biết được?” Tống Vy trừng anh một cái: “Thật ra vừa nãy em đã muốn nói rồi,mùi trên người anh, tuy rất nhạt nhưng rõ ràng là có. Nhưng em chỉ để ý anh và hai con đã vui rồi nên quên hỏi anh. Anh nói thật đi, tại sao trên người anh lại có mùi này, đừng bảo anh uống sữa nhé?”

Đường Hạo Tuấn nghe cô nói vậy, khóe miệng lập tức giần giật, sắc mặt cũng đen sì.

Nói gì vậy chứ?

Sao có thể nói là anh uống sữa chứ?

Đường Hạo Tuấn dở khóc dở cười đỡ trán, sau đó trả lời: “Trong nhà chúng ta, ngoài hai Hải Dương với Dĩnh Nhi ra thì em nghĩ ai còn phải uống sữa?”

Ngoài Hải Dương với Dĩnh Nhi ra, đương nhiên chỉ có một đứa nhỏ nữa.

Đó chính là An An.

Nghĩ đến đây, Tống Vy đột nhiên trừng lớn mắt, đột nhiên nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, miệng hé ra, như thể muốn nói gì đó, nhưng bởi vì nội tâm quá mức kích động, quá mức khó tin bởi suy đoán của mình, cho nên không hề nói ra lời nào, vì vậy cuối cùng vành mắt đầy cảm xúc đã đỏ hoe.

Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng trấn an: “Được rồi, em đừng cuống, bình tĩnh một chút đã, từ từ nói.”

Tống Vy sốt sắng đến quơ chân múa tay.

Làm sao cô có thể không gấp gáp, sao có thể bình tĩnh cho được.

Phòng nghỉ có mùi sữa tanh, trên người Đường Hạo Tuấn cũng có.

Điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều, đó chính là An An có lẽ đang ở đây.

Lại thêm dáng vẻ thần thần bí bí vừa rồi của hai đứa nhỏ, cùng với câu nói chưa được nói ra của Dĩnh Nhi, khiến cô xác định chắc chắn rằng An An thật sự đang ở chỗ này.

Nghĩ vậy, Tống Vy rời khỏi vòng tay Đường Hạo Tuấn, sau đó đi về hướng phòng nghỉ.

Cái phòng nghỉ này rất rộng, có những hai gian phòng, nếu An An không ở nơi này thì chắc chắn sẽ ở gian phòng nào đó.

Nhìn đến một cánh cửa phòng đang đóng chặt, Tống Vy đi đến gian phòng kia trước.

Chỉ là cánh cửa kia đang khóa, có khả năng rất cao là An An đang ở bên trong.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Tống Vy chạy thẳng về phía chỗ của An An, cười dịu dàng lắc đầu.

Qủa là tình mẫu tử thiêng liêng, mặc dù cô không hỏi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chuẩn xác An An ở nơi đó.

“Ba ơi, hình như mẹ đã biết em trai tới rồi.” Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương cùng ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn nói.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv