Đường Hạo Tuấn đặt một tay lên đầu đứa bé, nhìn về hướng Tống Vy đi tới, cong đôi môi mỏng, dịu giọng nói: “Mẹ các con thông minh như vậy, chỉ cần gợi ý cho cô ấy một chút, cô ấy sẽ lập tức đoán được An An đang ở chỗ này thôi.”
Cho dù bọn họ không gợi ý cho cô ấy, cuối cùng cô ấy vẫn sẽ phát hiện An An đang ở chỗ này.
Chẳng qua, thời gian có thể sẽ muộn một chút.
Tống Hải Dương nhanh chóng chọc chiếc đầu nhỏ: “Ba nói đúng, nếu mẹ không thông minh thì cũng không sinh ra được con thông minh như vậy.”
“Anh thật là tự luyến.” Tống Dĩnh Nhi trừng cậu một cái.
Tống Hải Dương mở to mắt: “Em dám nói anh tự luyến hả? Với cả, em biết từ tự luyến này ở đâu?”
Chỉ số thông minh của Dĩnh Nhi chỉ là chỉ số của một đứa trẻ bình thường, có điều tứ chi khá phát triển.
Cho nên đối với việc Dĩnh Nhi có thể nói ra cái từ tự luyến này, khiến cậu bé cực kỳ kinh ngạc.
Advertisement
Tống Dĩnh Nhi chớp chớp đôi mắt trả lời: “Là huấn luyện viên nói, huấn luyện viên nói người mà thích tự khen chính mình, chính là tự luyến. Vương Tiểu Minh rõ ràng luyện tập tán thủ không giỏi bằng em, nhưng cậu ta cứ thích nói là cậu ta luyện giỏi nhất, vậy nên huấn luyện viên nói là cậu ta tự luyến.”
Khóe miệng Tống Hải Dương giật giật: “Dĩnh Nhi, em mau quên từ này đi cho anh.”
“Vì sao?” Tống Duẫn Nhi khó hiểu hỏi.
Tống Hải Dương ưỡn ngực nói: “Bởi vì tuổi của em không thích hợp nói những từ này.”
“Nhưng anh nè, chẳng phải anh cũng lớn bằng em sao?”
“Anh khác.” Tống Hải Dương đắc ý hừ một tiếng: “Em vẫn học mẫu giáo, anh đã là sinh viên đại học rồi, tuổi tác tâm lý của chúng ta khác nhau.”
Cậu làm một động tác rất cao: “Tuổi tâm lý của anh, cao hơn em nhiều như này cơ!”
Tống Dĩnh Nhi bĩu môi: “Bình thường anh cũng giống em thôi mà, cũng không thấy tuổi tâm lý của anh cao đến đâu.”
“Ha.” Nghe hai đứa nhỏ đấu võ mồm, Đường Hạo Tuấn không nhịn được bị chọc cười, sau khi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bèn kéo tay hai đứa nhỏ: “Được rồi, đừng nói những điều này nữa, đi, chúng ta qua đi xem mẹ và An An nào.”
“Vâng, đi xem em trai.” Tống Dĩnh Nhi nghe thấy đi xem An An, cả người lập tức trở nên phấn khích.
Cô bé thật sự rất thích em trai.
Tống Hải Dương cũng như thế, liên tục gật đầu, lôi kéo Đường Hạo Tuấn đi về bên kia: “Ba ơi, chúng ta nhanh qua đó đi.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, dẫn theo hai đứa nhỏ cùng đi về hướng chỗ Tống Vy.
Lúc này, Tống Vy đã đi tới trước cửa phòng đóng chặt, cô đặt tay lên then cửa, thở một hơi sâu, cật lực áp xuống trái tim đang nhảy như bay, sau đó dùng sức vặn mở.
Cửa mở ra, trong phòng có hơi tối vì chưa bật đèn.
Nhưng Tống Vy cũng không để ý đến điều này, cô đã ngửi thấy mùi sữa tanh nồng đậm trong không khí.
Mùi này cũng làm cô càng thêm tin chắc rằng An An nhất định đang ở bên trong.
Nghĩ rồi nhịp thở của Tống Vy lại lần nữa trở nên dồn dập, cô giơ tay bật đèn cạnh cửa.
Rất nhanh, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng .
Tống Vy nhìn đến chiếc giường lớn trong phòng, đang có một cái giường em bé xa hoa màu lam.
Xuyên qua lan can của giường em bé, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trong giường em bé có thứ gì đó trồi lên.
Cô biết đó chính là An An.
Lòng bàn tay ở hai bên sườn Tống Vy nắm chặt, bởi vì cảm xúc kích động trong lòng, dẫn tới việc thân thể run rẩy không ngừng.
Đồng thời, hai chân của cô cũng đang run, từng bước run rẩy đi tới giường em bé.
Khi đi đến bên giường em bé, Tống Vy cúi đầu nhìn vào, quả nhiên, bên trong có một em bé đang nằm nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.
Tuy rằng diện mạo em bé hơi khác so với An An mà cô nhìn thấy hơn một tháng, nhưng cô biết, đây là An An.
Huyết thống sẽ không lừa cô.
Huống chi, trẻ con vốn dĩ chính là mỗi ngày một khác, đã hơn một tháng trôi qua, An An chắc chắn đã lớn hơn một chút.
“An An...” Đôi tay của Tống Vy nắm chặt lấy lan can của giường em bé, giọng nói vì quá vui mà xuất hiện cả run rẩy cùng nghẹn ngào.
Từ lúc An An sinh ra tới nay, cô không có lúc nào là không lo lắng cho An An, không nhớ mong An An, nhưng bởi vì An An chỉ có thể nằm trong lồng kính, cho nên cô không thế nhìn thấy An An mỗi ngày, càng không thể ôm con.
Nhưng trong lòng cô, trước giờ vẫn không quên cầu nguyện ông trời, hy vọng ông trời phù hộ An An sớm được ra khỏi lồng kính, sớm cho mẹ con họ được đoàn tụ.
Trong mấy tháng An An phải nằm trong lồng, cô muốn ôm An An, muốn hôn An An đến phát điên.
Nhưng mà cô biết, có muốn cũng không có cách nào, bởi vì An An vẫn chưa thể ra ngoài.
Cho nên cô chỉ có thể kìm nén mong nhớ của bản thân với An An, nhắc chính mình không nghĩ nữa, như vậy cô mới không bị sự thống khổ này giày vò.
Nhưng theo thời gian từng ngày qua đi, cô cũng biết thời gian An An ở trong lồng kính cũng càng ngày càng ngắn. Đặc biệt là thời gian thi đấu ở bên này, cô gần như mỗi ngày đều đếm ngày, đếm đến ngày An An được ra khỏi lồng kính.
Thậm chí vì thế, mỗi ngày cô tỉnh dậy, việc đầu tiên không phải rửa mặt, mà là xé xuống một tờ lịch ngày, dùng cách này để nhắc nhở chính mình, An An còn có khoảng bao nhiêu lâu là có thể ra khỏi lồng kính, bản thân còn khoảng bao nhiêu lâu nữa sẽ có thể ôm được An An.
Mà trong nhận thức của cô, An An hẳn là còn có một tháng nữa mới có thể xuất viện, cũng chính là sau khi thời gian thi đấu bình thường ban đầu của cô kết thúc.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng chờ đến khi mình trở về nước sau trận đấu bên này là có thể nhìn thấy An An xuất viện.
Nhưng cuối cùng không ngờ rằng lịch trình thi đấu đã thay đổi, trận đấu của họ sẽ kết thúc sớm hơn.
Có điều như vậy cũng tốt, kết thúc sớm hơn, cô có thể về nước sớm hơn, trong thời gian trước khi An An xuất viện, cô có thể đi đến bệnh viện thăm An An mỗi ngày.
Nhưng hiện tại, trận đấu của cô vẫn chưa kết thúc mà An An đã xuất viện rồi, hơn nữa còn tự mình xuất hiện ở trước mặt cô, điều này khiến cô không thể kìm nén được nữa.
Tống Vy không thể kìm được vui sướng trong lòng, duỗi tay ôm lấy An An , xúc động đến mức lập tức khóc òa: “An An...”
Cô âu yếm vuốt ve khuôn mặt mềm mại của con trai, trên mặt vừa khóc vừa cười.
Là thật, đây không phải là mơ, đây là thật sự An An.
Có trời mới biết cô sợ An An trước mặt chỉ là ảo giác của cô, hoặc chỉ là một giấc mơ của cô đến thế nào.
Nhưng may mà đây là sự thật, đây không phải là mơ, đây thực sự là An An của cô.
Nghĩ đến đây, Tống Vy ôm chặt An An hơn nữa.
Có lẽ cô quá phấn khích, cũng có thể vì tiếng kêu vui sướng đến nghẹn ngào của cô đã đánh thức An An.
Đôi mắt của cậu bé còn chưa mở ra, cái miệng nhỏ mím lại, khóc oa lên một tiếng.
Tiếng khóc cũng khiến Tống Vy từ trạng thái kích động tạm thời bình tĩnh lại, sau đó vội vàng bế con từ giường em bé lên, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ dành: “An An ngoan, An An không khóc, là mẹ không đúng, mẹ làm ồn đến con, mẹ xin lỗi con nhé, cho nên An An đừng khóc nha, mẹ ở đây, mẹ ở đây nè.”
Cô vừa dỗ, vừa cúi đầu hôn lên trán và mặt An An.
Có lẽ là do sự liên kết của tình mẫu tử, không bao lâu sau khi Tống Vy dỗ dành, An An đã dần dần ngừng tiếng khóc, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra, dùng một đôi mắt to tròn đỏ hoe, ướt đẫm nhìn Tống Vy, sau đó nhếch miệng một chút, phát ra tiếng em bé cực kỳ đáng yêu.
Thấy thế, Tống Vy đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại lần nữa bắt đầu kích động: “An An con cười rồi, An An cười với mẹ rồi!”
Điều này cũng thật quá mức tưởng tượng.
Nếu An An được thay bằng một đứa bé mới sinh bình thường thì hiện tại có thể còn chưa được sinh ra.
Cho nên một em bé như này, hẳn là không biết cười mới đúng.
Nhưng sự thật chính là như thế, An An của cô không ngờ đã biết cười rồi.
Điều này khiến cho Tống Vy khiếp sợ nhưng đồng thời cũng rất vui vẻ.
An An biết cười, điều đó có nghĩa là cảm xúc của cậu bé đang phát triển bình thường.
“An An, con giỏi quá, con biết cười rồi, chồng ơi, anh nhìn thấy chưa? An An cười rồi!”