"Cái gì? Chồng cậu đang nhìn cậu sao?" Đôi mắt của Trần Châu Ánh mở to ngạc nhiên.
Tống Vy “ừ” một tiếng: "Có lẽ là vậy."
“Sao cậu biết?” Trần Châu Ánh nghiêng đầu, có thể thấy rõ là cô ấy đang không hiểu.
Vừa nãy khi thấy bạn mình đang chăm chú nói rằng cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình từ trong camera giám sát, Trần Châu Ánh đã rất ngạc nhiên.
Cô ấy cảm thấy có thể cảm nhận được điều đó.
Bây giờ lại nghe bạn mình nói rằng chính chồng của bạn mình là người đã nhìn bạn mình thông qua camera giám sát thì cô ấy càng ngạc nhiên hơn.
Hoá ra bạn mình có khả năng đặc biệt.
“Tớ đoán.” Tống Vy tiếp tục đo số đo của người mẫu, vừa đo vừa trả lời.
Khóe miệng Tống Vy giật giật: "Đoán sao?"
Cô ấy gần như té ngửa.
Vậy cũng được sao?
Advertisement
Cô ấy còn cho rằng đó là một loại thần giao cách cảm, khả năng đặc biệt nào đó, thế mà bạn mình lại trả lời chỉ vẻn vẹn một từ “đoán” mà thôi.
Chuyện này...
Trần Châu Ánh đỡ lấy trán, không biết nên nói gì.
Tống Vy gật đầu: "Ừ, lúc trước khi tớ thi đấu, Hạo Tuấn có qua đây xem tớ, nếu như tớ đang thi đấu thì anh ấy sẽ đến phòng chờ để đợi tớ, vừa đợi vừa nhìn tớ qua camera giám sát, vậy nên theo thời gian tớ cũng ít nhiều có cảm giác, cảm nhận được có người đang nhìn mình, chỉ cần có cảm giác đó, nếu không cảm thấy cái nhìn đó có dụng ý xấu thì tớ tin chắc nhất định là Hạo Tuấn.”
“Chà chà chà.” Trần Châu Ánh khen ngợi: “Hoá ra là như vậy, xem ra cậu với Đường tổng đúng thật là một cặp vợ chồng trời sinh đấy, sao lại có thể tâm linh tương thông hiểu nhau như vậy chứ.”
Tống Vy cười tủm tỉm: "Cám ơn cậu đã khen."
"Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, mau đo đi, sau khi đo xong sẽ có nửa tiếng nghỉ ngơi, đến lúc đó cậu sẽ có thể gặp người chồng thân yêu của mình, với cả đứa con bé bỏng đáng yêu nữa." Trần Châu Ánh xua tay nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng: "Cậu nói đúng."
Khi vừa dứt lời, tay cô ngay lập tức tăng nhanh tốc độ đo.
Thấy vậy, Trần Châu Ánh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Yamamoto Kayako đứng bên cạnh thấy cô trở nên nghiêm túc như vậy, bất giác nhướng mày.
Không phải chỉ là đo kích thước cơ thể của người mẫu thôi sao, đâu cần phải nghiêm túc đến mức như vậy chứ.
Có vẻ như Trần Châu Ánh cũng rất quyết tâm muốn thắng cô ta.
Nếu đã như vậy thì cô ta không thể nào để thua Trần Châu Ánh được.
Nghĩ đến đây, Yamamoto Kayako cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Khi các nhà thiết kế khác nhìn thấy điều này, họ cũng bị ảnh hưởng, bầu không khí trong lúc đo số đo còn nghiêm trọng hơn cả so với lúc lên bản thiết kế, các giám khảo ở trên đều sửng sốt.
Đây là tình huống gì thế?
Vừa rồi bầu không khí giữa những nhà thiết kế này vẫn khá hài hòa và bình tĩnh, tại sao bây giờ bọn họ đều giống như kẻ thù vậy?
Các ban giám khảo liếc mắt nhìn nhau, thấy không ai biết lý do thì đành ngoảnh mặt đi, ai nấy cũng đều lười suy nghĩ.
Nếu bầu không khí đã trở nên nặng nề thì cứ để mặc nó nặng nề thôi, điều này cũng có nghĩa là mọi người đều rất coi trọng cuộc thi mà, đúng không?
Ngay lúc này, trong phòng nghỉ ngơi.
Tống Hải Dương chớp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Ba, vừa nãy có phải mẹ phát hiện ra chúng ta rồi không?"
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: "Đúng vậy, mẹ biết chúng ta đang nhìn mẹ đấy."
Khi nhìn thấy Tống Vy ngẩng mặt lên nhìn về hướng camera giám sát, hơn nữa còn nở một nụ cười, lúc đó anh biết cô đã đoán ra được rồi.
Tống Hải Dương há to miệng ngạc nhiên: "Mẹ thật lợi hại, vậy mà cũng đoán ra được."
“Không lợi hại thì làm sao có thể sinh ra con được.” Đường Hạo Tuấn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu con trai.
Tống Hải Dương kiêu ngạo ưỡn lồng ngực nhỏ của mình ra: "Ba nói đúng, nếu không có ba mẹ thì con sẽ không thông minh như vậy."
Đường Hạo Tuấn bật cười một tiếng: "Được rồi, con có đói bụng không?"
Anh hỏi.
Vừa rồi ở trên máy bay, hai đứa nhỏ chưa ăn gì nhiều nên anh nghĩ bây giờ tụi nhỏ có lẽ cũng đói rồi.
Nghe Đường Hạo Tuấn hỏi như thế, Tống Hải Dương cúi đầu sờ sờ chiếc bụng nhỏ của mình: "Một chút ạ."
“Vậy thì con đi gọi em gái qua đây đi, chúng ta cùng nhau ăn chút gì đó.” Đường Hạo Tuấn rút tay về khỏi đầu con trai.
Tống Hải Dương ngay lập tức nhảy khỏi ghế sôpha: "Con sẽ đi ngay bây giờ."
Đôi chân nhỏ và ngắn tủn của cậu bé chạy lon ton vào phòng ngủ.
Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trình Hiệp, bảo Trình Hiệp đi mua ít đồ ăn cho bọn trẻ.
Lúc này Trình Hiệp đang sắp xếp vị trí cho vệ sĩ ở bên ngoài, lúc nhận được cuộc gọi cũng là lúc cậu ta đã sắp xếp xong xuôi, cho nên đúng lúc có thời gian đi mua.
Sau khi mua về thì 30 phút đã trôi qua.
Hai đứa trẻ vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi lớn ở trước mặt.
Nhìn thấy Tống Vy đang thu dọn đồ đạc của mình, Tống Hải Dương lập tức đứng lên: "Ba, mẹ sắp đi nghỉ ngơi rồi."
Đường Hạo Tuấn đang bóc tôm cho con gái, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên đúng như con bé nói, sau đó anh liếc mắt nhìn về phía Trình Hiệp.
Trình Hiệp lập tức đứng lên, đáp: "Thưa tổng giám đốc, tôi biết rồi, tôi sẽ đi đón mợ chủ tới."
“Đi đi.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.
Trình Hiệp đi về phía cửa.
Vừa mới đi được hai bước đã bị Đường Hạo Tuấn gọi lại.
Trình Hiệp xoay người lại, hỏi: "Tổng giám đốc, anh còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Đường Hạo Tuấn đặt tôm đã bóc vào đĩa của con gái rồi nói: "Lúc đi đừng nói với cô ấy là An An đang ở đây."
Trình Hiệp đẩy kính, mỉm cười đồng ý: "Tổng giám đốc cứ yên tâm đi, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói với mợ chủ đâu."
“Ừm.” Đường Hạo Tuấn hài lòng gật đầu: “Đi đi.”
Lần này Trình Hiệp đã ra khỏi phòng nghỉ một cách suôn sẻ.
Ngay sau đó, anh ta ra bên ngoài nơi thi đấu, nhìn thấy Tống Vy và Trần Châu Ánh đang đứng ở cửa.
Tống Vy cố ý chờ ở đây, cô biết rằng nếu lúc đó Đường Hạo Tuấn là người theo dõi cô trong phòng giám sát thì Đường Hạo Tuấn nhất định sẽ phái người tới đón cô.
Dù sao cô cũng không biết cụ thể họ đang ở phòng nghỉ nào.
Quả nhiên không quá vài phút, Trình Hiệp đã xuất hiện.
Trần Châu Ánh kéo cánh tay Tống Vy, giơ ngón tay cái về phía Tống Vy:"Vy Vy, vẫn là em lợi hại, quả nhiên lúc đó em nói đúng, người ở trong phòng giám sát nhìn em chính là Đường tổng.”
Tống Vy cười: "Được rồi, đi thôi."
Hai người đi về phía Trình Hiệp.
Trình Hiệp chào hai người bọn họ: "Mợ chủ, cô Trần, tổng giám đốc bảo tôi đến đón hai người."
“Cảm ơn.” Tống Vy cười đáp lại.
Trình Hiệp làm một động tác mời, sau đó dẫn hai người họ về hướng mà mình vừa đi đến.
Đi được một lúc, ba người đến trước một cánh cửa.
Trình Hiệp chỉ vào cửa nói: "Mợ chủ, tổng giám đốc với lũ trẻ đều ở bên trong."
“Tôi biết rồi.” Tống Vy gật đầu, giơ tay ra gõ cửa.
Kết quả là cô chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Đường Hạo Tuấn dắt hai đứa trẻ đứng ở cửa, ba ba con đang cười nhìn cô.
Khi Tống Vy nhìn thấy ba ba con, lòng cô mềm nhũn, sau đó bước thẳng tới, nhào vào trong ngực người đàn ông.
Người đàn ông không ngờ Tống Vy lại chủ động như vậy, vội vàng buông hai đứa nhỏ ra, ôm lấy Tống Vy vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào như đường: "Sao vậy, nhớ anh vậy sao, hử?"
Tống Vy tựa đầu vào vai người đàn ông, giọng nói nghẹn ngào: "Vâng, nhớ anh, rất nhớ anh."
Rõ ràng mỗi ngày đều gọi video.
Nhưng đối mặt với anh, cô vẫn không giấu được sự kích động, cho nên cô đã chủ động ôm chầm lấy anh.
Đường Hạo Tuấn lắng nghe tâm tư thẳng thắn của người phụ nữ, ánh mắt dịu dàng như đang chìm đắm: "Anh cũng vậy, anh rất nhớ em, không giây phút nào là anh không nghĩ tới em."
Tống Vy ngước nhìn anh và mỉm cười.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu, áp trán vào trán cô, hai người nhìn nhau.
Ở bên cạnh, hai đứa trẻ cùng với Trần Châu Ánh, Trình Hiệp và những vệ sĩ khác đều ngoảnh mặt đi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Không nhìn thấy, thật sự là không nhìn thấy.
Mỗi lần nhìn thấy ông chủ và bà chủ yêu thương nhau, trong lòng họ đều cảm thấy ghen tỵ.
Đừng nói đến những con người độc thân này, cho dù là một số người đã có bạn gái hoặc đã có gia đình, nhưng khi nhìn thấy mối quan hệ tốt đẹp như vậy giữa ông chủ và vợ của ông chủ, bọn họ nhất định cũng sẽ cảm thấy ghen tỵ.