Đôi chân đó…
Là bác sĩ ngoại khoa, Mạnh Ngọc nhìn một cái thì nhìn ra, chân của Lâm Giai Nhi không đúng.
Xương chân của một người bình thường, phạm vi có thể hoạt động có hạn, tuyệt đối không thể đặt như vậy, loại độ cong đó, loại tư thế đó.
Điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ xương chân của Giai Nhi đã bị gãy!
Hơn nữa nhìn tư thế, hình như là gãy ở đầu gối.
“Hạo Tuấn, đây…” Mạnh Ngọc run rẩy đưa tay ra, chỉ vào Lâm Giai Nhi ở trên giường: “Chân của Giai Nhi, tại sao lại như này?”
Tống Vy nhướn mày, nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Loại vấn đề này, vẫn là giao cho anh xử lý đi.
Cô coi như người ẩn hình lặng lẽ là được.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn sang Mạnh Ngọc, giọng điệu rất thong dong mà đáp: “Bị tôi cho người đánh gãy.”
Advertisement
“Cái gì?” Mạnh Ngọc cất cao giọng: “Tại sao? Hạo Tuấn cậu tại sao lại muốn như vậy?”
Gương mặt baby đáng yêu của anh ta đỏ bừng lên, rõ ràng rất tức giận.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói: “Tại sao ư? Điều này nên trách cậu không phải sao?’
“Trách… trách tôi sao?” Cổ họng của Mạnh Ngọc nghẹn ứ, rõ ràng có chút không hiểu ý trong câu này của anh.
Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Đương nhiên, lần trước cậu thả cô ta đi, dẫn tới việc cô ta đã chạy trốn sau khi tổn thương hai đứa con của tôi, cho nên lần này, tôi dứt khoát cho người đánh gãy chân của cô ta, để cô ta không chạy được nữa, cho dù có người cứu cô ta, cô ta cũng sẽ làm liên lụy.”
“Cái… cái gì!?” Nghe thấy lời này, cả người Mạnh Ngọc chịu phải kích thích mãnh liệt, vô thức loạng choạng lùi lại một bước.
Vậy mà là anh ta.
Là do lần trước anh ta thả Giai Nhi, cho nên lần này, Hạo Tuấn mới đánh gãy chân của Giai Nhi.
Vậy nên chân của Giai Nhi biến thành như này, là anh ta hại.
Mạnh Ngọc cúi đầu nhìn tay của mình, không biết tại sao, rõ ràng lòng bàn tay sạch sẽ, nhưng anh ta lại nhìn thấy một vũng máu trong lòng bàn tay.
Anh ta bỗng có chút không hiểu, anh ta rốt cuộc là bác sĩ, hay là ác quỷ.
Là bác sĩ, anh lương thiện, anh cứu chữa cho người khác, nhưng hành vi thả Lâm Giai Nhi đi của anh ta, cũng gián tiếp hại hai đứa trẻ, bây giờ cũng hại chính Giai Nhi.
Vậy nên anh ta thật sự là bác sĩ sao?
Anh ta thật sự đang cứu chữa người khác sao?
Anh ta sao cảm thấy mình luôn tổn thương người khác?
Bàn tay của Mạnh Ngọc cực kỳ run rẩy, cả người rơi vào trong sự nghi hoặc của chính mình.
Tống Vy nhìn ra, đẩy nhẹ người đàn ông ở bên cạnh: “Hạo Tuấn, bác sĩ Mạnh có chút không đúng lắm, anh ta ở mặt tâm lý, hình như xảy ra chút vấn đề.”
Chủ yếu là biểu hiện trong lòng Mạnh Ngọc xảy ra vấn đề quá rõ ràng, rõ ràng đến mức người không hiểu tâm lý học như cô cũng nhìn ra.
Đường Hạo Tuấn đương nhiên cũng nhìn ra, mắt nheo lại: “Trình Hiệp.”
“Có!” Trình Hiệp ở bên ngoài đáp một tiếng, đi vào.
“Gọi Lâm Giai Nhi dậy.” Đường Hạo Tuấn phân phó.
Nghe thấy lời này, Mạnh Ngọc lập tức hoàn hồn: “Để tôi, để tôi.”
Mọi người nhìn sang anh ta.
Anh ta cười đau khổ: “Giai Nhi bây giờ ở trong trạng thái hôn mê sâu, buộc phải dùng cách gọi chuyên nghiệp, nếu không tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, Hạo Tuấn, các người có thể ra ngoài một lát không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Giai Nhi, các người yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi cô ấy vài câu hỏi, sẽ không nhân cơ hội cứu cô ấy đi đâu, hơn nữa các người đều ở bên ngoài, tôi cũng không thể cứu đi được, làm ơn.”
Anh ta cúi người rất sâu với Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy thở dài: “Hạo Tuấn, đồng ý anh ta đi.”
Đường Hạo Tuấn thấy cô đã nói như vậy, còn có thể nói gì, dẫn cô và Trình Hiệp đi ra ngoài.
Mạnh Ngọc nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy sự khinh thường của ba người, chân thành nói một câu: “Hạo Tuấn, cảm ơn.”
Bước chân của Đường Hạo Tuấn khựng lại, rất nhanh lại khôi phục như bình thường, đi ra ngoài cửa.
Trình Hiệp đóng cửa lại, ba người đứng ở cửa đợi.
Trong phòng, Mạnh Ngọc đi tới, dùng cách chuyên nghiệp đánh thức Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi mở mắt ra, tầm nhìn có hơi mơ hồ, một lúc sau mới ngưng tụ lại, nhìn ra người trên đỉnh đầu.
Gương mặt baby dễ thương đó, không nở nụ cười nhìn cô ta, trong đôi mắt trong trẻo, cũng ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, có thâm tình, có thất vọng, có tiếc nuối, cũng có đau khổ.
Không biết tại sao, nhìn thấy những cảm xúc này, trong lòng Lâm Giai Nhi tự dưng đau nhói, giống như mất đi thứ rất quan trọng, nhưng lại không nói ra được, thứ đó là gì.
“Ngọc.” Đôi môi trắng bệch của Lâm Giai Nhi há ra, mở miệng gọi Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc lạnh lùng ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Mắt của Lâm Giai Nhi hơi mở lớn: “Ngọc, thật sự là anh, anh sao lại ở đây?”
Vừa rồi khi cô ta tỉnh lại thì đã phát hiện nơi này là phòng của cô ta, căn phòng cô ta lớn lên từ bé.
Cho nên đối với việc Mạnh Ngọc ở đây, cô ta rất ngạc nhiên.
Mạnh Ngọc ngồi ở bên giường: “Anh nhận được điện thoại của Hạo Tuấn, nói em đã về đến Thành phố Giang nên tới thăm em.”
Nghe thấy hai chữ Hạo Tuấn này, trong mắt Lâm Giai Nhi vụt qua một tia kinh sợ, gương mặt vốn không có tí huyết sắc, càng trở nên trắng hơn, trắng tới mức gần như trong suốt.
“Đường Hạo Tuấn, Đường Hạo Tuấn cũng ở đây sao?” Lâm Giai Nhi cất cao giọng hỏi.
Lúc này, cô ta không thể nói mình yêu Đường Hạo Tuấn nữa, thậm chí ngay cả hận cũng không dám hận, đối với Đường Hạo Tuấn, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Bởi vì một màn Đường Hạo Tuấn cho người đánh gãy hai chân của cô ta, cô ta mãi mãi không quên được.
“Phải, Hạo Tuấn cũng ở đây, có điều cậu ấy ở bên ngoài phòng.” Mạnh Ngọc cũng không che giấu, nói thẳng cho Lâm Giai Nhi, vị trí của Đường Hạo Tuấn.
Cơ thể của Lâm Giai Nhi vốn run rẩy kịch liệt, thậm chí động tới hai chân.
Hai chân bỗng đau nhói khiến cô ta hét thành tiếng, há miệng thở hổn hển.
Mạnh Ngọc thấy vậy, vội hỏi: “Giai Nhi, em sao rồi?”
“Em đau, Ngọc, chân của em rất đau.” Lâm Giai Nhi túm chặt cánh tay của Mạnh Ngọc, gương mặt đau tới mức vặn vẹo: “Ngọc, chân của em đau quá hu hu hu…”
Chân đau!
Mạnh Ngọc vội vàng kiểm tra chân của cô ta.
Nhưng anh ta không dám dùng sức chạm vào, chỉ có thể ấn bóp nhẹ.
Cái ấn này, trái tim lập tức rơi xuống đáy cốc.
Bởi vì anh ta sờ được, xương đầu gối của Giai Nhi mềm nhũn, mà của người bình thường là cứng, vậy thì chỗ mềm anh ta sờ, không phải là xương, mà là thịt.
Cũng tức là, xương đầu gối của Giai Nhi bị người ta đập nát rồi, đã không còn nữa, chân của Giai Nhi đã hoàn toàn mất khả năng cứu chữa, cả đời này không thể đứng dậy được nữa.
Lâm Giai Nhi không biết chân của mình rốt cuộc như thế nào, bởi vì khi cái chân đầu tiên của cô ta bị đánh gãy thì đã ngất đi, thời gian sau đó, căn bản cũng trong trạng thái hôn mê, cho nên luôn không biết chân của mình rốt cuộc bị thương tới mức độ nào, có thể chữa được hay không.
Cô ta bây giờ nói đau, cũng là muốn để Mạnh Ngọc kiểm tra giúp, xem có thể khỏi không, nếu có thể khỏi, Mạnh Ngọc chắc chắn sẽ chữa khỏi chân của cô ta.
“Ngọc, chân của em sao rồi?” Lâm Giai Nhi nhịn đau, nhìn Mạnh Ngọc hỏi với ánh mắt hy vọng.
Miệng của Mạnh Ngọc há ra, hồi lâu sau mới cất giọng khàn khàn đáp: “Giai Nhi, rất xin lỗi, chân của em đã hoàn toàn phế rồi!”
Lời này không khác gì một tia sét đánh thẳng vào cô ta, khiến thế giới cảm giác của Lâm Giai Nhi đều đang xoay vòng.
Phế rồi…
Vậy cô chẳng phải kiếp này chính là một phế nhân hay sao?
“Aaaaa!” Lâm Giai Nhi hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả như vậy, đau đớn hét toáng lên.
Hét tới mức người bên ngoài cũng nghe thấy.
Tống Vy quay đầu liếc nhìn cửa phòng phía sau: “Hạo Tuấn, anh nói xem bên trong như thế nào?”
Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh lùng nói: “Lâm Giai Nhi chắc chắn là biết chân của mình không thể khôi phục, cho nên mới như vậy.”
“Anh sao chắc chắn như vậy?” Tống Vy tò mò nhìn anh.
Môi của Đường Hạo Tuấn hơi nhếch lên: “Bởi vì anh vừa nghe thấy bọn họ đang nói về chân, cho nên đoán cái là biết.”