Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đến Thành phố Giang rồi, bây giờ đang trên đường đến biệt thự của nhà họ Lâm.”
Tống Vy cầm đũa lên, ăn một ít đồ ăn rồi nói: “Vậy chúng ta lát nữa sẽ qua đó sao?”
“Đương nhiên, có vài chuyện cũng nên hỏi cho rõ rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cầm ly sữa lên uống một ngụm: “Đúng vậy, có điều bác sĩ Mạnh nói muốn gặp Lâm Giai Nhi.”
“Kêu cậu ta cùng tới là được, anh không thể để một mình cậu ta đi gặp Lâm Giai Nhi, con người của cậu ta, quá mềm lòng.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Anh hiểu con người của Mạnh Ngọc, cực kỳ lương thiện, trái tim mềm yếu, từ bé đã có sự đồng cảm và thương xót hơn gấp đôi người khác.
Lúc nhỏ cùng nhau xem TV, người xấu trong phim chết, Mạnh Ngọc cũng sẽ khóc, Mạnh Ngọc đối với sinh mạng, cực kỳ coi trọng, cho nên cũng chính là nguyên nhân Mạnh Ngọc chọn làm bác sĩ.
Hơn nữa người Mạnh Ngọc yêu cũng là Lâm Giai Nhi, tuy Mạnh Ngọc bây giờ luôn miệng nói, sẽ không cứu Lâm Giai Nhi nữa, nói Lâm Giai Nhi cũng nên chịu trừng phạt.
Nhưng một khi Mạnh Ngọc thật sự nhìn thấy bộ dạng của Lâm Giai Nhi, lại bị Lâm Giai Nhi khóc lóc, ai biết liệu có mềm lòng hay không.
“Điều này cũng đúng.” Tống Vy tán thành.
Advertisement
Lần trước, chính vì sự mềm lòng của Mạnh Ngọc, thả Lâm Giai Nhi mới dẫn tới chuyện Hải Dương và Dĩnh Nhi bị thương.
Mà Lâm Giai Nhi lại trốn ở bên ngoài lâu như vậy.
Vậy nên lần này, nhất định phải để ý kỹ Mạnh Ngọc, tuyệt đối không cho Mạnh Ngọc cơ hội bị Lâm Giai Nhi mê hoặc nữa.
Đường Hạo Tuấn rút điện thoại ra, gọi điện cho Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc đang khám bệnh cho bệnh nhân, nhìn thấy điện thoại đổ chuông, sau khi nói xin lỗi với bệnh nhân thì nghe máy: “Hạo Tuấn.”
“Lâm Giai Nhi đã đến Thành phố Giang rồi.” Đường Hạo Tuấn cũng không lập lờ, nói thẳng.
Mắt của Mạnh Ngọc mở to: “Đã đến rồi sao?”
“Ừ, khoảng một tiếng nữa sẽ đến biệt thự của nhà họ Lâm, cậu muốn gặp cô ta lát nữa thì qua đó, bỏ lỡ cơ hội lần này, tôi sẽ không cho cậu cơ hội lần hai đâu.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.
Anh chỉ cho Mạnh Ngọc một cơ hội gặp Lâm Giai Nhi.
Sau lần gặp này, anh sẽ không để Mạnh Ngọc gặp Lâm Giai Nhi nữa.
Mạnh Ngọc nghe thấy lời này, lập tức đáp: “Tôi biết rồi, tôi lát nữa sẽ tới.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Mạnh Ngọc chán nản cúp máy, sau khi ngây ra một lúc, lúc này mới xoay người, trở về phòng làm việc, mỉm cười xin lỗi bệnh nhân: “Xin lỗi, chúng ta tiếp tục khám bệnh.”
Bệnh nhân gật đầu.
Mạnh Ngọc kéo ghế ra ngồi xuống, tiếp tục phân tích bệnh tình cho bệnh nhân.
Đợi sau khi bệnh nhân cầm kết quả ra ngoài, anh ta cũng lập tức gọi điện cho viện trưởng, muốn xin nghỉ một hôm.
Viện trưởng đương nhiên không nói gì, đồng ý phép nghỉ của anh ta.
Mạnh Ngọc thu dọn đồ đạc, cởi áo blouse trắng trên người ra, đứng dậy rời khỏi bệnh viện, lái xe đến biệt thự của nhà họ Lâm.
Cùng lúc đó, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng ra ngoài, cũng đi tới bên đó.
Vận may không tồi, khi bọn họ vừa tới, Mạnh Ngọc cũng tới.
Mạnh Ngọc đi tới trước mặt hai người: “Hạo Tuấn, Tống Vy.”
“Bác sĩ Mạnh.” Tống Vy chào hỏi một cách lịch sự lại xa cách.
Dù sao từ sau khi Mạnh Ngọc thả Lâm Giai Nhi đi, làm tổn thương hai đứa trẻ, thái độ của cô đối với Mạnh Ngọc luôn như vậy, không gần gũi, cũng không phải là bạn, coi như một người quen.
Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng như vậy.
Mạnh Ngọc đương nhiên biết nguyên nhân xa cách của bọn họ đối với mình, trong lòng cười khổ không thôi.
Tống Vy còn tốt, trước kia cũng không phải bạn bè thân thiết gì, cho nên mất đi tình bạn này, anh ta cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng bên phía Hạo Tuấn, anh ta lại không thể không để tâm.
Anh ta và Hạo Tuấn là bạn bè từ bé đến lớn, bởi vì sai lầm của anh ta, hiện nay tình bạn của Hạo Tuấn và anh ta rạn nứt.
Nói không hối hận là giả, dù sao anh ta đã mất đi người bạn duy nhất.
Nhưng có hối hận hơn nữa, cũng vô dụng, bởi vì Hạo Tuấn không quay lại được trước kia.
“Đi thôi, vào trong trước đi.” Đường Hạo Tuấn rõ ràng không muốn ôn chuyện với Mạnh Ngọc, nắm tay của Tống Vy đi vào trong, không thèm nhìn Mạnh Ngọc.
Tống Vy cười khách sáo với Mạnh Ngọc mới đi theo Đường Hạo Tuấn đi về phía trước.
Mạnh Ngọc vuốt mặt, cười khổ đi theo phía sau.
Ba người đi vào biệt thự của nhà họ Lâm.
Trình Hiệp từ trên tầng đi xuống: “Tổng giám đốc, các anh tới rồi.”
“Lâm Giai Nhi đâu?” Đường Hạo Tuấn hỏi thẳng.
Trình Hiệp chỉ lên trên tầng: “Ở trong phòng của cô ta.”
“Melonna đâu?” Tống Vy cũng hỏi.
Trình Hiệp đáp: “Giao cho bên cảnh sát, tuy cô ta là người của Đường Hạo Minh, nhưng cô ta vốn không có tham gia vào chuyện của Đường Hạo Minh và chúng ta, cũng không tham gia vào tất cả mọi chuyện của Lâm Giai Nhi, cho nên tôi trực tiếp giao người cho phía cảnh sát, để bên cảnh sát xử lý.”
Nếu trên tay Melonna đó có dính mạng người, bên phía cảnh sát chắc chắn sẽ xử lý nghiêm.
Nếu không có, sau khi nhốt một khoảng thời gian thì sẽ chuyển giao cho phía trên, để Melonna phối hợp một vài điều tra.
Tổ chức đó, dựa theo những thông tin mà mợ chủ có được ở chỗ Đường Hạo Minh, bọn họ đã làm rõ bộ mặt thật sự của tổ chức.
Tổ chức Ám là một tập đoàn khủng bố xấu xa nổi tiếng ở quốc tế, gần như không có chuyện ác gì không làm, người trong đó đều là người của các nước hợp thành, trong đó có nhân tài tinh anh của các phương diện, có kẻ cực kỳ hung ác, cũng có lính đánh thuê đã giải ngũ của một vài quốc gia…”
Tóm lại, tổ chức đó chính là một ổ ma, trong đó chướng khí đen xì, loại người nào cũng có, hơn nữa tôn chỉ là làm phá hoại, tạo ra nỗi kinh hoàng trên toàn thế giới.”
Trên thế giới có rất nhiều quốc ta muốn loại bỏ nó, chỉ là mãi không tìm được đại bản doanh, cho nên mới luôn để tổ chức đó tồn tại tới hiện nay.
Melonna đó cũng bước ra từ tổ chức, người này đối với phía trên mà nói là một nhân chứng rất quan trọng, nói không chừng có thể từ chỗ Melonna biết được vị trí của đại bản doanh.
Một khi làm rõ, cộng thêm Melonna cũng không có phạm pháp, Melonna cuối cùng đương nhiên sẽ được quay lại đất nước của cô ta.
Điểm này, Tống Vy cũng rõ, biết tung tích hiện nay của Melonna, đương nhiên cũng không quan tâm nữa.
Cô là nể tình Melonna trước đó ở trên đảo đã chăm sóc cô mới không có làm gì với Melonna.
Vậy nên chỉ cần bản thân Melonna trong sạch, vậy Melonna cuối cùng sẽ bình an vô sự.
Nếu Melonna không trong sạch, vậy cô cũng hết cách.
Ba người đi tới cửa phòng của Lâm Giai Nhi, Trình Hiệp mở cửa ra.
Ba người còn chưa đi vào, một mùi thuốc và mùi nước sát khuẩn nồng nặc từ bên trong truyền tới.
Tống Vy trực tiếp nhăn mũi: “Thật khó ngửi.”
Đường Hạo Tuấn từ trong túi lấy ra một chiếc khẩu trang đưa cho cô: “Đeo cái này sẽ đỡ hơn.”
Tống Vy ngạc nhiên: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
“Lúc ra ngoài.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy cầm lấy khẩu trang đeo vào: “Vậy nên anh sớm đã đoán được sẽ như này sao?”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận.
Hai người đi vào.
Khóe miệng của Mạnh Ngọc không khỏi giật giật.
Bọn họ có khẩu trang, anh ta không có!
Thở dài, Mạnh Ngọc lắc đầu, trực tiếp nhấc chân đi vào.
Là bác sĩ, những mùi này anh ta ngửi mỗi ngày ở bệnh viện, sớm đã quen rồi, cho nên có đeo khẩu trang hay không cũng không sao cả.
Chỉ là trong lòng anh ta tối đi, không biết tại sao phòng của Giai Nhi lại truyền ra những mùi này.
Lẽ nào Giai Nhi bị thương sao?
Nghĩ tới điều này, Mạnh Ngọc không khỏi bước nhanh chân.
Rất nhanh, Mạnh Ngọc đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, chỉ thấy Lâm Giai Nhi nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch không còn huyết sắc, xương gò má hơi lồi ra, hốc mắt sâu hoắm, cả người gầy giống như que củi, mất hết hình dáng, nhìn trông cũng có hơi dọa người, giống như người chết.
Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là hai chân của cô ta đang đặt ở trên giường với tư thế kỳ lạ khác thường, mùi thuốc và mùi nước khử trùng nồng nặc đó chính là truyền ra từ đó.