Tống Vy phì cười một tiếng: “Thì ra là như vậy, em không nghe thấy.”
“Em đâu phải không biết chồng của em thính lực tốt cỡ nào.” Đường Hạo Tuấn chỉ vào tai của mình, không hề che đậy sự đắc ý.
Tống Vy lườm anh, lười quan tâm anh.
Trong phòng, Mạnh Ngọc thấy Lâm Giai Nhi giống như ác ma, trong lòng cũng rất khó chịu.
Anh ta đưa tay ra, túm lấy cánh tay của cô ta: “Giai Nhi, em bình tĩnh một chút có được không.”
“Bình tĩnh sao?” Hai mắt Lâm Giai Nhi đỏ ngầu nhìn anh ta: “Mạnh Ngọc, anh nói cho em biết, em làm sao bình tĩnh được, chân của em phế rồi, cũng không đứng dậy được nữa, em là một phế nhân rồi, anh kêu em làm sao bình tĩnh.”
Cô ta dùng sức đánh vào chiếc chăn trên người.
Advertisement
Mạnh Ngọc thấy cô ta kích động như vậy, vội vàng ôm chặt lấy cô ta: “Đừng nhúc nhích, Giai Nhi đừng nhúc nhích, em như vậy sẽ càng khiến thương thế ở chân đau đớn hơn.”
Lâm Giai Nhi cúi đầu, cắn vào vai của Mạnh Ngọc, cắn rất mạnh.
Mạnh Ngọc đau đớn rên một tiếng, ở góc trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên vặn vẹo trong nháy mắt.
Tuy cho dù như vậy, anh ta cũng không có ý đẩy Lâm Giai Nhi ra, để mặc cô ta cắn anh ta.
Anh ta biết, trong lòng cô ta khổ, cơ thể đau, cần phát tiết.
Anh ta cái khác không thể làm cho cô ta, giúp cô ta chia sẻ một chút đau đớn, anh ta vẫn có thể.
Như vậy, Mạnh Ngọc siết chặt nắm đấm, nhịn cơn đau trên vai.
Lâm Giai Nhi cắn rất chặt, thật sự rất chặt, dường như muốn cắn đứt một miếng thịt của anh ta ra.
Có điều cuối cùng, Lâm Giai Nhi cũng không biết có tâm thái gì, vẫn buông Mạnh Ngọc ra.
Vai của Mạnh Ngọc được tự do, lùi lại phía sau một chút, sau đó quay đầu nhìn sang vai.
Ở đó, chiếc áo sơ mi trắng đã thấm máu.
Nghĩ cũng thiết, bờ vai bên dưới áo sơ mi trắng bị cô ta cắn mạnh cỡ nào.
Lâm Giai Nhi túm lấy cánh tay của Mạnh Ngọc, giọng nói run rẩy hy vọng nói: “Ngọc, anh đang lừa em có phải không? Chân của em còn chữa đúng có đúng không? Chúng không phế có đúng không? Anh nói cho em biết, chúng không phế, chúng còn cứu được, làm ơn anh, anh nói cho em có được không?”
Bộ dạng khổ sở cầu xin của Lâm Giai Nhi, Mạnh Ngọc nhìn mà không biết có cảm giác gì.
Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta bất lực như vậy, đáng thương cầu xin anh ta.
Cô ta của trước kia, ỷ vào việc anh ta yêu cô ta, thái độ đối với anh ta chưa bao giờ tốt, đều mang vẻ cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, cảm thấy bằng lòng nói chuyện với anh ta đều là anh ta trèo cao rồi.
Nhưng bây giờ, cô ta lại bằng lòng cúi đầu, dùng thái độ này đối với anh ta.
Nếu là trước kia, anh ta chắc chắn rất vui, bởi vì cô ta cuối cùng buông sự kiêu ngạo, không dùng dáng vẻ coi thường anh ta để nói chuyện với anh ta nữa.
Nhưng bây giờ thật sự xảy ra, anh ta lại không vui nổi.
Chỉ vì thái độ này của cô ta, cũng không phải vì Mạnh Ngọc anh ta, mà là vì để có được đáp án chân của cô ta có thể chữa từ trong miệng của anh ta.
Một khi không có được, cô ta vẫn sẽ trở lại bộ dạng kiêu ngạo đó.
Cô ta từ đầu tới cuối cũng chưa từng để anh ta vào trong mắt.
“Xin lỗi Giai Nhi, chân của em thật sự không chữa được nữa, xương đầu gối bị đập nát hoàn toàn, với kỹ thuật y học hiện nay là không có cách gì cả.” Mạnh Ngọc nhìn Lâm Giai Nhi, lắc đầu đáp.
Cho dù anh ta trả lời như vậy sẽ khiến cô ta không thể chấp nhận, anh ta cũng không thể nói dối lừa cô ta.
Anh ta cũng mệt rồi, lần này đến, vốn là gặp cô ta lần cuối, từ nay về sau sẽ hoàn toàn cắt đứt với cô ta.
Cho nên, anh ta không cần thiết tiếp tục nói lời nói dối tốt bụng gì nữa.
Nghe thấy lời của Mạnh Ngọc, Lâm Giai Nhi đầu tiên là yên tĩnh một lúc, sau đó lần nữa hét lên một cách xé ruột xé gan, trong tiếng gào tràn ngập sự hận thù vô tận.
Giống như đang hận người đánh gãy chân của cô ta, cũng giống như đang hận anh ta, bởi vì anh ta không chữa được chân của cô ta.
Có lẽ ở trong lòng cô ta, cô ta còn đang mắng anh ta là phế vật.
Mạnh Ngọc cười chua xót, không có mở miệng an ủi Lâm Giai Nhi, cứ yên lặng nhìn cô ta nổi điên.
Không biết bao lâu sau, Lâm Giai Nhi dường như hét mệt rồi, hết sức, cuối cùng yên lặng.
Cô ta nhìn Mạnh Ngọc, giọng nói khàn khàn suy yếu: “Ngọc, anh cứu em có được không? Cứu em ra ngoài, em không muốn bị nhốt ở đây, Hạo Tuấn anh ấy hận em, anh ấy biết là em đã hại chết ba mẹ của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho em, cho nên Ngọc, anh cứu em ra ngoài, cứu em ra ngoài!”
Cô ta giống như túm cọng rơm cứu mạng, túm chặt lấy cánh tay của Mạnh Ngọc.
Nhưng Mạnh Ngọc vẫn dùng sức rút cánh tay của mình ra, đứng dậy lùi lại hai bước, kéo giãn một chút khoảng cách với cô ta, lúc này mới trở lời: “Xin lỗi Giai Nhi, anh không cứu được em.
“Tại sao? Anh có thể!” Lâm Giai Nhi nằm bò trên giường, cảm xúc trở nên kích động: “Lần trước anh đã cứu em, lần này anh chắc chắn có thể.”
“Cho dù anh có thể, anh cũng sẽ không cứu nữa.” Mạnh Ngọc lắc đầu.
Hai mắt của Lâm Giai Nhi trợn to, nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt tràn ngập sự khó tin: “Anh không cứu em sao? Anh tại sao không cứu em? Mạnh Ngọc, anh không yêu em rồi sao?”
“Anh yêu!” Mạnh Ngọc đáp: “Anh luôn yêu em, chưa từng thay đổi, từ lúc thanh xuân hiểu chuyện tới nay, anh đã yêu em.”
Anh ta nhìn cô ta bằng sự thâm tình.
Lâm Giai Nhi đối diện với đôi mắt tràn ngập tình ý này của anh ta, không biết tại sao, trong lòng rất khó chịu, có hơi tắc nghẹn, cũng có hơi đè nén, còn có chút áy náy và hối hận khó nói.
Cô ta không biết mình bị làm sao nữa, tại sao lại có cảm xúc khác lạ như này, có điều cô ta cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng, túm ga giường nói: “Nếu anh còn yêu em, vậy anh tại sao không cứu em, Mạnh Ngọc, anh lẽ nào muốn nhìn thấy em bị Đường Hạo Tuấn hành hạ hoặc giết chết sao?”
Miệng của Mạnh Ngọc há ra, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.
Lâm Giai Nhi thấy vậy, trong lòng càng thêm hoảng loạn: “Ngọc, anh không nói chuyện, anh là thật sự định để em bị Đường Hạo Tuấn giết sao? Anh… anh làm như vậy sao xứng với bản thân, anh nói anh yêu em, đây là tình yêu mà anh luôn miệng nói hay sao? Anh không xứng, anh căn bản không xứng yêu em!”
“Vậy phải làm sao mới xứng yêu em? Dùng mạng của mình để cứu em sao? Hay là thả em ra ngoài, để em tiếp tục làm loạn mới gọi là yêu em? Lâm Giai Nhi, em thật sự muốn như vậy sao?” Hốc mắt của Mạnh Ngọc đỏ lên.
“Em…” Lâm Giai Nhi cắn môi, có chút nói không thành lời.
Nhưng biểu cảm của cô ta lại biểu lộ rất rõ, cô ta quả thật nghĩ như vậy.
Mạnh Ngọc cười tự giễu: “Giai Nhi, em biết không? Anh bây giờ rất hối hận, hối hận mình tại sao lại yêu em, từ bé đến lớn, em muốn cái gì, anh đều thỏa mãn em, nhưng bây giờ vì anh không cứu em thì em phủ định tất cả mọi việc anh làm vì em, ha… anh bỗng nhiên nghĩ, anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc đang làm cái gì, những chuyện làm vì em, thật sự đáng không?”
“Vậy nên anh bây giờ bắt đầu hối hận khi yêu em, bắt đầu hối hận những chuyện làm vì em sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy Mạnh Ngọc, anh thật sự không xứng nói yêu em, yêu em thì nên bỏ ra mọi thứ vì em, trước giờ sẽ không hối hận!” Lâm Giai Nhi cười dữ tợn.
Mạnh Ngọc hít sâu một hơi: “Bỏ đi, tư tưởng và thế giới quan của chúng ta khác nhau, anh cũng không tranh luận với em nữa, anh hôm nay đến đây cũng không phải muốn tranh luận những điều này với em, anh chỉ muốn hỏi em vài vấn đề, Giai Nhi, anh hy vọng em có thể trả lời anh một cách đàng hoàng, có lẽ anh sẽ kêu Hạo Tuấn, chăm sóc em một chút.”
Lâm Giai Nhi nhìn anh ta đầy khinh thường: “Anh đã hối hận khi yêu em, không chịu cứu em, anh cảm thấy em còn cần sự chăm sóc trong lời anh nói sao?”
Trái tim của Mạnh Ngọc đau dữ dội, ngoài sự tự giễu ra, càng cảm thấy không xứng đáng.
Mười mấy năm nay của anh ta, thật sự không xứng đáng!
“Tùy em nói thế nào thì nói, vấn đề thứ nhất anh muốn hỏi, đó chính là nếu anh lúc đầu chủ động theo đuổi em, không sợ sệt giấu diếm tình cảm ở trong lòng, em liệu có từ bỏ Hạo Tuấn mà chọn ở bên anh không?” Mạnh Ngọc siết chặt nắm đấm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ta.