Khoảnh khắc mõi chạm môi làm cho không khí mập mờ của phòng riêng trở nên mập mờ hơn,
Người đàn ông dường như rất căng thẳng, động tình nhắm mắt lại, đầu lưỡi muốn thăm dò bên trong đôi môi của Lê Vân Ca...
Lập tức, khi hương vị cay nồng của Whisky sắp đưa vào trong miệng người phụ nữ, Lê Vãn Ca đột mở to mắt, ngón tay chuẩn xác mà xẻ rách mặt nạ của người đàn ông.
Lúc cô nhìn thấy rõ gương mặt dưới mặt nạ, bất ngờ không nói nên lời.
"Um!"
Người đàn ông cũng không buông cô ra mà ngược lại càng là cường thế làm sâu hơn nụ hôn này, lúc miệng lưỡi quấn quit, muốn đưa toàn bộ chất lỏng trong miệng sang miệng của người phụ nữ.
"Khụ khu, khu khu khu!"
Lê Văn Ca bị rượu làm sặc, gò má đỏ ửng.
Cô đẩy người đàn ông ra, sau khi thở hổn hển, không hề do dự giơ cảnh tay lên, dùng hết sức lực, mạnh mẽ cho người đàn ông một bạt tai.
"Kiều Tư Nam, anh thật sự làm tôi ghê tởm!"
Ai có thể ngờ rằng, người đàn ông dưới lớp mặt nạ lại là Kiều Tư Nam mà cô suýt muốn thổ lộ tâm tình.
Ha ha, cô xem hắn là ân nhân, hắn lại xem cô như kẻ ngốc, đùa bỡn cô như vậy!
"Ghê tom sao, tôi chỉ là đang làm một việc mà tôi đã nên làm từ rất nhiều năm về trước."
Đầu ngón tay Kiều Tư Nam sở sở mỗi của mình, gương mặt anh tuấn hoàn mỹ đó nửa thật nửa đùa.
"Tôi không biết mục đích của anh là gì, nhưng tôi không muốn cùng anh chơi trò chơi nhạt nhẽo này nữa, từ nay về sau, tôi xem như chưa từng quen biết anh."
Lê Văn Ca rút ra một tờ giấy, mạnh mẽ lau chùi vết tích còn sót lại trên môi, sau đó đứng dậy chi muốn lập tức rời khỏi đây.
Bản tay của Kiều Tư Nam nấm chặt lấy cổ tay Lê Văn Ca, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt những sợi tóc rối loạn của Lê Vãn Ca ra sau tai, nhẹ giọng rồi lại quyền rũ nói: "Xin chào, Lê Văn Ca, tôi là Kiều Tư Nam, tôi thích cô rất lâu rồi, chúng ta có thể chính thức làm quen với nhau được không?"
"Anh bị điện hà, Kiều Tu Nam, rốt cuộc anh muốn tôi làm sao?"
Lê Văn Ca quay đầu nhìn người đàn ông, cả người căng như dây dàn, không biết lúc nào sẽ đứt.
Bí mật của minh đã bị lộ ra như thế.
Cải tên mà cô có chết cũng không muốn nghe thấy, thân phận mà cô có chết cũng không muốn thừa nhận, bị hắn dễ dàng nói ra như thế, cô chỉ có một cảm giác đó là đau khổ!
“Đừng căng thẳng, tôi không hề có ác ý, cho dù tôi là Kiều Tư Nam hay là quỷ nhát gan đeo mặt nạ, từ đầu tới đuôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tổn thương cô, tôi chỉ muốn giúp đỡ cô..."
Kiều Tư Nam nhìn ra sự đau khổ của Lê Vân Ca, dịu dàng vỗ về cô. ảnh mắt sáng rực, bắt được ánh mắt ngắn lệ của cô, nói: “Tha thứ cho tôi sau năm năm mới dám nói với cô một chữ "yêu"."
“Yêu?"
Lê Vân Ca không cảm động, chỉ cảm thấy buồn cười: "Anh cho rằng tôi ngu ngốc đến mức tin tưởng anh lần thứ hai sao, từ đầu đến đuôi, anh tiếp cận tôi, đều có mục đích cả, anh muốn lợi dụng tôi để đối phó Mộ Thừa Huyền, nếu như không đoán sai, đầu của Mộ Thừa Huyền trùng hợp bị đèn treo đập trúng cũng là một tay anh sắp xếp, tôi chỉ là con mồi mà anh dùng để dẫn anh ấy mắc câu mà thôi, đúng không?"
Ảnh mắt Kiều Tư Nam hơi thay đổi nhưng lại không phủ nhận.
"Cho nên, đừng nói là anh yêu tôi, yêu thương hay tinh cảm, đây là thứ làm tôi thấy ghê tởm nhất, nếu như tôi tin, cô chủ nhà họ Mộ năm đó sẽ là kết cục cuối cùng của tôi!"
Ảnh mắt của người phụ nữ, lạnh lùng như thế, lời nói tinh táo, quyết tuyệt như thế, sớm đã không còn bóng dáng của cô chủ nhà họ Mộ năm đó.
Kiều Tư Nam nhìn nhìn, chỉ cảm thấy bị thương, giọng nói trầm thấp căng cứng, nói: "Cô thông minh hơn tôi tưởng cũng vô tình hơn tôi
tưởng, hoặc có lẽ Lê Văn Ca, thật sự đã chết rồi..."
"Cô ấy tất nhiên đã chết rồi, sớm đã chết trong trận hỏa hoạn năm đó rồi, không đúng...linh hồn của cô ấy, sớm đã chết vào khoảnh khắc sinh Con xong bị nhốt vào viện tâm thần!"
Lê Văn Ca nắm chặt tay, nhìn chăm chủ vào Kiều Tư Nam, giọng nức nở chất vấn: "Anh nói anh thích tôi, tại sao lúc tôi bị oan uống, không thấy anh xuất hiện. Lúc tôi bị tổng vào viện tâm thần, không thấy anh xuất hiện. Lúc tôi bị lửa lớn thiêu chảy đau đớn không muốn sống nữa, anh vẫn không xuất hiện... tiếng yêu của anh, thật rẻ tiền, sao anh còn có mặt mũi må nói ra chứ?"
Kiều Tư Nam cúi đầu, không giải thích cũng không cách nào giải thích.
Hắn cũng muốn hỏi bản thân minh, tại sao năm đó không cu lấy cô, để cho bao nhiêu năm nay bản thân sống trong hồi hận, trắng đêm đau khổ mất ngủ!
"Không trả lời được, đúng không?"
Lê Văn Ca quay về dáng vẻ binh tĩnh, trong ánh mắt chỉ còn lại lạnh nhạt: "Anh không cần trả lời, những lời nói là muốn chất vấn anh, không bằng chất vấn người đời ra vẻ đạo mạo, tôi người phụ nữ xấu xí nhất Bắc Thành còn mang danh kẻ giết người, đã giết người mà cậu chủ nhà họ Mộ yêu thương, tôi có bị thiên đao vạn quả cũng là đáng đời, có ai sẽ cứu giúp lấy tôi chứ, không nhân đó đạp tôi một cước đã là lương thiện rồi...tôi sớm đã không còn hy vọng gì với thế giới này rồi!"
"Tôi có thể giúp cô bảo thù chi cần một câu nói của cô, tôi sẽ làm cho những người đã từ làm hại có, đều quỳ xuống xin lỗi cô!"
Kiều Tư Nam như một tín đồ trung thành, nhìn chăm chú vào Lê Văn Ca, tình nguyện vi cô mà lên núi đao xuống biển lửa.
"Được thôi, vậy anh đi giết Mộ Thừa Huyền, giết Lương Ngọc Nghi, giết tất cả những người năm đỏ đã từng hành hạ tôi..."
Mặt cô không chút cảm xúc nói với người đàn ông.
Cũng không biết là nói lẫy hay là nói thật.
"Chỉ cần cô muốn, tôi có thể làm."
Sau khi Kiều Tư Nam nói xong, đột nhiên xoay người đi đến tủ rượu, lấy ra một cây súng màu đen,
Lê Văn Ca bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh: "Kiều Tư Nam, anh... anh muốn làm gi?” . Ngôn Tình Sủng
"Năm viên đạn, sau khi giết hết kẻ thù của cô, tôi sẽ tự sát."
Kiều Tư Nam vừa nói vừa lên nòng năm viên đạn.
"Anh bị điện sao, mau cất cái thứ dọa người đấy đi..."
Cô cho rằng cô đã đủ điện rồi, đủ bất chấp rồi, không ngờ Kiều Tư Nam còn điện hơn cả cô, thậm chí là một kẻ bị bệnh tâm thần.
"Cô không cần khuyên tôi, đây không phải là xúc động nhất thời, đây là chuyện mỗi ngày tôi đều muốn làm sau khi biết tin có bị thiêu chết trong bệnh viện tâm thần..."
Trong lúc nói chuyện, năm viên đạn đã được lên nòng.
Ảnh mắt của người đàn ông, trở nên lạnh lùng khát máu, nói: “Đèn treo đó bất ngờ rơi xuống chỉ là cảnh cáo tôi dành cho anh tấy, tôi tin rằng thông minh như Mộ đại tổng tài cũng sớm có chuẩn bị rồi."
"Không thể được!".
Lê Vân Ca hét lên với người đàn ông: “Tôi không cần biết anh và Mộ Thừa Huyền có ân oán cả nhân thế nào, bây giờ anh không được phép làm anh ấy bị thương, không chỉ là anh ấy, bất cứ người nào cũng không được phép bị thương, chết không giải quyết được vấn đề!".
"Cho nên, rốt cuộc thì cô vẫn còn chưa dứt tư tình với anh ấy, đúng không?"
"Tôi hận anh ấy thấu xương."
"Vậy thì hãy để tôi làm đao của cô, thay có giải quyết phiền phức này."
"Anh ấy không thể chét!"
Lê Văn Ca hit sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó thật lâu, đôi môi lại nhẹ nhàng thốt ra một câu lạnh lùng: “Ít nhất là bây giờ, anh ấy chưa thể chết."
Xem