Mộ Thừa Huyền cũng không làm cô khó xử, trở về nằm trên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lê Vân Ca thừa dịp tâm trạng của người đàn ông đang tốt, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Trên thực tế, Mộ Thừa Huyền có y tá chuyên môn chăm sóc, vốn không đến lượt cô chăm sóc, chẳng qua là tim lý do chọc ghẹo cô thôi.
Cho nên, cô dứt khoát đi ra ngoài, không vướng bận, không lo lắng.
"Chỗ cũ, nửa tiếng nữa tôi sẽ tới."
Sau khi Lê Vãn Ca ra khỏi phòng bệnh, lập tức soạn một dòng tin nhắn rồi gửi đi.
"Tôi đợi cô." Bên kia đáp lại.
Nửa giờ sau, Lê Văn Ca xuống taxi.
Sắc mặt cô ngưng trọng đi theo người phục vụ, bước vào câu lạc bộ quen thuộc, tầng trệt quen thuộc, cùng với gian phòng quen thuộc. Tuy là lần thứ hai đến đây nhưng vẫn không khỏi hồi hộp, bất an.
"Cô thật đúng giờ."
Người đàn ông thần bí ngồi trên chiếc ghế sofa hình vòng cung, tay lắc lư một ly rượu whisky.
Người phục vụ đã rời đi, giống như lần trước khép cửa phòng lại.
Trong hoàn cảnh ái muội, chỉ còn lại cô cùng người đàn ông thần bi.
Người đàn ông vẫn đeo chiếc mặt nạ màu trắng, cặp mất dưởi mặt nạ giống như lưỡi câu, khóa chặt Lê Vãn Ca.
"Lần này anh bảo tôi đến, lại có mục đích gì?"
Lê Văn Ca cách một khoảng cách với người đàn ông, vẻ mặt phòng bị hỏi.
"Không có mục đích gi. Nhìn thấy cô gần đây rất nổi tiếng, rất nhớ cô, nghĩ muốn gặp cô."
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, cười như không cười mở miệng nói.
"Rốt cuộc anh là ai. Nếu không nói lời nào, tôi liền rời đi!"
Lê Văn Ca thật sự không thể chịu được cảm giác cô ở ngoài sáng sủa còn đối phương lại ở trong tối, không khách khí hét vào mặt người đàn ông thần bi.
"Tôi là ai? Có quan trọng như vậy không? Hãy coi tôi như một người bạn cũ, một người bạn cũ chỉ biết giúp cô, sẽ không hại cô, vậy là được rồi."
Ngược lại với Lê Văn Ca, dường như người đàn ông rất hưởng thụ trở chơi này, hoàn toàn không có ý nói ra thân phận của mình với người phụ nữ.
Lê Văn Ca muốn xoay người rời đi, nhưng lo lắng đối phương nắm giữa “nhược điểm của cô trong tay, không dám tùy tiện chọc giận hắn.
Vì vậy quyết định thay đổi chiến lược,
"Cũng tốt, ta có thể coi anh là một người bạn cũ."
Lê Vân Ca nhún vai, lộ ra vẻ thoải mái, nói: "Nếu đã là bạn cũ, anh nên giữ một chỗ cho tôi, mời tôi uống một ly ở quầy bar đúng không?"
"Đương nhiên."
Đối phương sảng khoải đồng ý, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đến đây ngồi."
Lê Vân Ca sợ thấp thỏm đi qua, kiên trì ngồi xuống bên cạnh người đàn ông
Khoảng cách giữa hai người gần hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể nhận ra hắn là ai.
Có lẽ, người đàn ông này, cô vốn không biết, thậm chí chưa từng gặp qua.
Cẩn thận nghĩ lại, một người mà chính minh chưa từng gặp qua nhưng lại âm thầm chú ý đến minh, nhất cử nhất động đều bị hắn xem trong mắt, loại cảm giác này thật đảng sợ, thật biến thái!
"Tửu lượng của cô thế nào?"
Người đàn ông nghiêng sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
"Cũng được, nửa chai whisky không thành vấn đề."
Lê Vân Ca ăn ngay nói thật.
"Ha ha, thật không?"
Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, cầm chai rượu trên bàn trả lên, rót vào ly rượu trong suốt.
Tay của hắn đặc biệt đẹp, ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, nhìn tao nhã nhưng lại rất có lực.
Một bản tay đẹp như vậy, Lê Văn Ca có thể nhin thấy.
Trong ấn tượng, cũng chỉ có bàn tay của hai người có thể so sánh được.
Một người là Mộ Thừa Huyền, còn người kia là Kiều Tư Nam.
Phỏng chùng khuôn mặt mà người đàn ông giấu dưới lớp mặt nạ kia tuyệt không thua kém hai người họ.
"Theo tôi biết, công chúa nhỏ nhà họ Lê tửu lượng rất kém, mỗi lần say rượu, đều đặc biệt đáng yêu..."
Người đàn ông rót được nửa ly ruou, liên không rót thêm, đưa cho Lê Vãn Ca, nói: "Lê tiểu thư, tửu lượng kém thi không nên gắng gượng. Bạn bè nên thång thắn thành thật với nhau."
"Ai nói tửu lượng tôi kém, anh cho rằng anh thực sự hiều rõ tôi sao?"
Lê Văn Ca tức giận nói.
Cô rất không thích đối phương luôn nhắc tới quá khứ của mình.
Nếu có thể, cô thậm chí còn hy vọng rằng “Lê Văn Ca" chưa bao giờ tồn tại.
"Nếu tửu lượng của Lê tiểu thư tốt, năm đó làm sao vi say rượu cùng đại thiếu gia của Mộ gia xuân phong một đêm, tôi đoán Mộ thiếu gia cũng bị vẻ đáng yêu của Lê tiểu thư lúc say rượu hấp dẫn, mới không cầm lòng được..."
"Anh đừng nói!"
Lê Vân Ca nhanh chóng đánh gãy lời nói của người đàn ông, siết chặt tay, thẹn quá hóa giận trùng mất nhìn người đàn ông, chất vấn: "Anh là kẻ cuồng theo dõi sao, theo dõi mọi chuyện của tôi, ngay cả việc tôi ngủ với đàn ông thể nào, cũng rõ như ban ngày?"
"Đừng tức giận, tôi không có sở thích theo dõi, chỉ là quả để ý tới cô."
"Tại sao lại để ý đến tôi? Không biết tôi có danh hiệu "đệ nhất xấu nữ
Bắc Thành" sao? Loại công từ giống như anh, không phải nên để ý đến những mỹ nữ người mẫu sao, hay là anh trời sinh yêu cái xấu?"
"Không cần tự ti. Cái danh hiệu bừa bãi này là do người ghen tị với cô tùy tiện đặt ra. Cô tuyệt đối không xấu. Nguợc lại, cô vĩnh viễn không biết, cô đẹp bao nhiêu..."
Người đàn ông thần bí sâu kin nhìn Lê Văn Ca, đột nhiên trở nên đặc biệt thâm tình.
"Ha ha, thật nhin không ra, anh là người hâm mộ của tôi. Tôi xấu xí như vậy, cũng có người hâm mộ, thật sự là được sủng ái mà lo sợ."
Lê Văn Ca vẫn tự giễu cợt bản thân lúc trước, dùng giọng điệu châm biển nói: "Trước kia anh hâm mộ tôi, chắc chắn cảm thấy rất xấu hổ, cho nên không dám nói miệng. Bây giờ thi tốt rồi, anh có thể thoải mái nói với người khác rằng anh là fan của tôi. Dù sao với gương mặt hiện tại của tôi thì có fan hâm mộ cũng là chuyện bình thường"
"Rốt cuộc cô chản ghét bản thân trước kia đến mức nào, mới đem bản thân của trước kia ra bởn cợt như vậy."
"Rất chán ghét, chán ghét chản ghét, chán ghét đến nỗi... tôi thả đi tìm chết cũng không muốn trở về thân phận trước kia!"
Vốn tay của Lê Văn Ca đã siết rất chặt, giờ lại càng chặt hơn, cả người không khổng chế được mà run lên.
Vi cải gì, quả khứ mả cô thật vất vả mới thoát khỏi, lại một lần nữa bị người đàn ông này nhắc tới?
Giống như là, thật vất và mới làm vết sẹo đóng vảy, một lần nữa bị người khác khoi ra... nhìn vết thương của cô lở loét chảy máu hắn mới thấy vui vẻ sao?
Cô thật sự rất muốn biết, hắn ta rốt cuộc là ai, có thâm cừu đại hận gì với cô, mới có thể biển thái đến trình độ này!
"Đến cuối cùng là cô thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?"
Người đàn ông thần bí có vẻ bị sự coi thường chỉnh minh của Lễ Vãn Ca làm cho tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu cô thực su xấu như vậy, sẽ không làm cho tôi nhớ mãi không quên như thế, Mộ đại tổng tài cũng sẽ không mất khống chế vì cô!"
"Thật không, tôi có sức hấp dẫn như vậy sao?"
Lê Văn Ca đương nhiên không tin vào lời nói của đàn ông, chì thuận thể trở nên mập mờ với người đàn ông.
Cô cầm ly rượu lên, đong đưa hai lần trong tay, nói: "Nếu tôi có sức hấp dẫn như vậy, khiến anh nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy. Nếu tôi còn không để anh thỏa mãn, thật có chút không thể nào nói nổi..." . Đam Mỹ Hay
"Thỏa mãn?"
Người đàn ông thần bí tràn đầy hứng thú đối với lời này: "Cô muốn thỏa mãn tôi như thế nào?"
"Cho anh một cơ hội, cùng uống với tôi."
"Hân hạnh."
Người đàn ông thần bí nhận lấy ly rượu của Lê Văn Ca, tiến lại gần cô, đưa ly rượu lên môi người phụ nữ.
"Loại công tử như anh, không có đơn giản như vậy đi?"
"Có ý gì?"
"Tôi muốn anh dùng miệng đút tôi."
Lê Vân Ca nâng cầm, đặt tay lên cổ, bày ra bộ dáng quyến rũ động lòng người.
"Khu Khụ!"
Người đàn ông bị ẩn có lẽ không ngờ rằng Lê Văn Ca lại cởi mở đến mức độ này, trực tiếp sặc nước miếng.
"Không muốn sao?"
Lê Văn Ca cười lạnh nói: "Nói như vậy, anh cũng không có hãm mộ tôi, miệng nói nhớ mãi không quên tôi, thật ra không phải là chê tôi xấu, không muốn cùng tôi tiếp xúc."
"Không phải!"
Người đàn ông vội vàng phủ nhận, giải thích: "Tôi là sợ sẽ làm bẩn cô".
"Anh..."
Lần này, đến lượt Lê vấn Ca thất thể.
Người đàn ông này có tình cảm sâu đậm với cô như vậy sao?
Tuy nhiên, vi em đã chủ động, tôi tự nhiên sẽ không bỏ qua."
Xem