Khi Lê Vãn Ca từ câu lạc bộ về bệnh viện thi đã là đêm khuya.
Phòng bệnh của Mộ Thừa Huyễn đã tắt đèn, trong phòng tối om, chỉ có chút ảnh sáng lạnh nhạt chiếu từ nửa vầng trăng treo trên bầu trời. Cô nhẹ nhàng đấy cửa vào, đi đến bên cạnh giường bệnh, trong ánh trăng lạnh lẽo cô có thể mờ nhạt nhìn thấy nét mặt tuấn tú thâm trầm của người đàn ông.
"Mộ tiên sinh..."
Cô không chắc hẳn đã ngủ chưa, nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông nằm trên giường có bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, nằm bất động không nhúc nhích, không có trả lời.
Xem ra hắn đã ngủ rồi.
Trong đêm tối, thần kinh Lê Văn Ca vốn cang thẳng được buông lỏng, thở dài một hơi, cuối cùng cũng không cần phải ngụy trang nữa.
Khoảng thời gian này cô quả mệt mỏi khi sống trong một cái vỏ bọc, rõ ràng cô hận hắn thấu xương nhưng lại phải thể hiện ra bộ dạng có yêu hắn sâu sắc.
Gặp dịp thi chơi, cứ tiếp tục làm như vậy, đến bản thân cô còn không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo...
"Mộ Thừa Huyền, rốt cuộc tôi nên làm gi với anh đây?"
Lê Vân Ca vươn tay ra, vuốt ve gò má của người đàn ông, râu cảm thô ráp đâm vào lòng bản tay cô.
Đây là hành động cô không dảm làm vào ngày thường.
Người đàn ông giống như hổ báo, giờ phút này lại yên tĩnh như chủ mèo con, cứ như vậy nằm trước mặt cô, không hề phòng bị.
Nếu như có thể, tay của cô chỉ cần nhẹ nhàng đặt lên cổ hắn thì liền có thể chấm dứt cuộc đời của hắn.
Hoặc là, để Kiều Tư Nam dùng súng bắn vào tim hắn, cô chỉ cần đứng ở một bên nhin với vẻ mặt vô cảm, sau đó thu dọn sạch sẽ.
Bảo thủ là việc dễ dàng như vậy, thể nhưng tại sao bản thân lại không thể tàn nhẫn được?
Chẳng nhẽ chỉ là vi giữ lại mạng hắn để cuu con gái u?
Lê Văn Ca ơi Lê Văn Ca, cô có thể tự lừa minh bằng cải lý do này sao?
Nước mắt không hiểu sao lại tràn đầy trong hốc mắt, sau đó không kim được mà rơi trên mu bàn tay cô, rơi trên má hắn.
Theo bản năng muốn thu tay lại lau nước mất.
Mộ Thừa Huyền đột nhiên mở mất, giữ chặt lại bản tay của cô đang đặt trên má hắn.
"Cô cho rằng tôi chết rồi nên đang khóc tang sao?"
"Anh..."
Lê Văn Ca đối diện với đôi mắt sâu như xoây nước của người đàn ông, trái tim cô nhảy lên vì căng thẳng, cô nhẹ nhàng cất giọng: "Xin lỗi, ồn ào khiến anh tỉnh rồi."
"Vốn dĩ tôi không ngủ, làm sao mà tỉnh được."
Mộ Thủa Huyền nói xong liền ngồi dậy khỏi giường.
Vốn là một chú mèo con không hề phòng bị, thoáng cái liên biển thành hổ bảo, nhìn Lê Văn Ca với ánh mắt nóng bỏng nguy hiểm, giống như muốn ăn thịt cô chỉ trong một miếng.
"Anh không ngủ, vậy sao vừa xong tôi gọi anh, anh lại không trả lời tôi?"
Lê Văn Ca có chút tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
"Nếu tôi trả lời cô thi sao có thể nhin thấy bộ dạng thâm tình của cô đối với tôi được?"
Tâm trạng Mộ Thừa Huyền có vẻ rất tốt, hắn giống như một cậu bé, nâng gương mặt của Lê Văn Ca lên, xoa xoa: "Sao tôi chưa bao giờ phát hiện ra khuôn mặt bằng da thịt này của cô còn có mật đảng yêu như vậy, tôi chưa từng ngờ tới tiểu yêu tinh như cô sẽ có lúc để lộ tinh cảm, lại có thể vì tôi mà khóc..."
"Tôi không có!"
Mặt Lê Văn Ca lập tức đỏ lên, lộ ra vẻ thẹn thùng mà một cô gái nên có, cắn răng nói: "Con người anh xấu xa thật đấy, cả ngày chỉ biết lửa tôi, đáng ghét, tôi sẽ không tin anh nữa..."
đứng dậy muốn đi lại bị hắn kéo vào trong lòng.
"Không được phép đi, cô là người chăm sóc của riêng tôi."
Mặt Lê Van Ca càng thêm đỏ, không ngừng giay dua.
Bởi vi tư thế của hai người thật sự quả mờ ám, nếu đột nhiên có người nào đi vào phông thi sẽ rất xấu hổ.
"Đừng động, đau đầu."
Mộ Thừa Huyền đột nhiên cau mày, giọng nói mang theo sự thống kh vang lên.
"Anh làm sao thế?"
Lê Van Ca bị dọa sợ, không dám động đậy nữa.
Mặc dù hắn rất đảng ghét, nhưng cô không thể phủ nhận rằng hắn thật sự là bệnh nhân.
Hơn nữa, đầu của hắn bị đập vốn dĩ không phải là ngoài ý muốn, mà là do người làm.
Cô cứ nghĩ đến hình ảnh hẳn dũng cảm quên mình để cứu cô thì liền không có cách nào mặc kệ hẳn.
"Có thể do cô giãy dụa quá mạnh nên ảnh hưởng đến miệng vết thương, cô chỉ cần ngoan ngoãn nằm im trong lòng tôi là được rồi."
Giọng điệu Mộ Thừa Huyền có vẻ tội nghiệp, cũng không biết là thật hay là đang chơi xấu cô.
"Được, tôi... tôi không động nữa, anh cũng đừng động đậy, tôi cùng ngủ với anh."
Lê Văn Ca giống như đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói.
"Thể còn tạm được."
Mộ Thừa Huyền ôm lấy cô giống như ôm một cải gối ôm hình người, mãn nguyện nhắm mắt lại.
Lê Văn Ca có chút nói không nên lời.
Mộ Thừa Huyền trở nên vô liêm sỉ như thế từ khi nào vậy? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu bộ mặt mà cô không biết?
Hai người chen chúc trên một chiếc giường không to lắm, khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ có thể dùng từ "kin kẽ" để hình dung.
Sau lưng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng và nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông.
Tay của Lê Văn Ca bị bàn tay to lớn của hắn nằm lấy, để ở trước ngực.
Cái tư thế này là tư thế ngủ của các cặp vợ chồng.
Thông thường, những người phụ nữ được vòng tay ôm vào lồng ngực như vậy sẽ có cảm giác an tâm và được che chở.
Tiếc là Lê Văn Ca không có thử cảm giác đó.
Có cảm thầy minh như đang đi vào biển lửa với mũi dao, xung quanh là vách đá, mỗi bước đều là dày vò, hơn nữa cũng không thể phớt lờ, nếu
"Có thể do cô giãy dụa quá mạnh nên ảnh hưởng đến miệng vết thương, cô chỉ cần ngoan ngoãn nằm im trong lòng tôi là được rồi."
Giọng điệu Mộ Thừa Huyền có vẻ tội nghiệp, cũng không biết là thật hay là đang chơi xấu cô.
"Được, tôi... tôi không động nữa, anh cũng đừng động đậy, tôi cùng ngủ với anh."
Lê Văn Ca giống như đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói.
"Thể còn tạm được."
Mộ Thừa Huyền ôm lấy cô giống như ôm một cải gối ôm hình người, mãn nguyện nhắm mắt lại.
Lê Văn Ca có chút nói không nên lời.
Mộ Thừa Huyền trở nên vô liêm sỉ như thế từ khi nào vậy? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu bộ mặt mà cô không biết?
Hai người chen chúc trên một chiếc giường không to lắm, khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ có thể dùng từ "kin kẽ" để hình dung.
Sau lưng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng và nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông.
Tay của Lê Văn Ca bị bàn tay to lớn của hắn nằm lấy, để ở trước ngực.
Cái tư thế này là tư thế ngủ của các cặp vợ chồng.
Thông thường, những người phụ nữ được vòng tay ôm vào lồng ngực như vậy sẽ có cảm giác an tâm và được che chở.
Tiếc là Lê Văn Ca không có thử cảm giác đó.
Có cảm thầy minh như đang đi vào biển lửa với mũi dao, xung quanh là vách đá, mỗi bước đều là dày vò, hơn nữa cũng không thể phớt lờ, nếu không... sẽ thịt nát xương tan.
Bởi vì sự dịu dàng của hắn giống như sự lạnh lùng của hắn, đều là chí mạng!
Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ hồ hồ nhanh chóng chim vào giấc ngủ.
Mộ Thừa Huyền kéo người cô qua, đôi môi nóng bỏng áp lên môi cô.
"Um..."
Bất tri bất giác, hắn lấy thân thể nặng như núi đem cô nhốt lại.
"Mộ Thừa Huyền, muộn quá rồi, anh nghi ngoi thật tốt đi, đừng đùa nữa..."
"Tôi có chừng mực."
Giọng người đàn ông binh tĩnh vang lên, hôn lại càng thêm mãnh liệt, không thể kiểm soát được.
"Anh... Ưm!"
Bỏ đi, dù sao cũng không lay chuyền được hẳn, vậy thi thuận theo hần đi.
Lê Văn Ca nghĩ vậy, nhắm mắt lại, mặc cho bản thân rơi vào tay giặc.
Một đêm như vậy, liền giống như một giấc mộng ảo.
Nhưng đang hôn thi Mộ Thừa Huyền đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?"
Lê Văn Ca mở to mắt, khuôn mặt ứng hồng vi xúc động, khó hiểu nhin người đàn ông.
"Vừa nãy cô đã đi đâu?"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú kia lúc nãy vừa nhiệt tinh như lửa, giờ khắc này lại lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
"Tôi... tôi không đi đâu cả, tôi chỉ tùy tiện đi vòng quanh đây thôi."
"Cô nói dối."
Mộ Thửa Huyền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ, trong mắt không hề có nhu tinh, chỉ có chán ghét: "Tôi không nên ôm ảo tưởng điều gì với loại phụ nữ như cô."
"Rốt cuộc tôi làm sao, tôi cũng không làm cải gi cả?"
Lê Văn Ca nhìn người đàn ông một cách vô tội.
Cô chưa từng thấy người nào tâm tình bất định như hắn, đều nói gần vua như gần hồ, hắn so với hồ còn thay đổi thất thường, còn đáng sợ hon!
"Môi của cô giống như lần trước, bị người đàn ông khác chạm qua."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
Xem