Lời Tỏ Tình Thầm Lặng

Chương 8



14

 

Cố Yến Bạch theo bản năng muốn quay mặt đi.

 

Nhưng quay được một nửa, anh ấy lại quay trở lại, chậm rãi và kiên định.

 

Một cái.

 

Hai cái.

 

Ba cái.

 

Lông mi run lên như cánh bướm lạc giữa núi rừng, đang khẩn thiết tìm kiếm một điểm tựa để đậu xuống.

 

Tôi nhẹ nhàng che mắt anh ấy lại, mặc cho khu vườn trong tim bung nở rực rỡ, chú bướm trên tay tôi cuối cùng cũng đã tìm được nơi an nghỉ trong vườn hoa của tôi.

 

Tôi kiễng chân, chạm trán vào vầng trán ấm áp của Cố Yến Bạch, thì thầm đủ để chỉ hai chúng tôi nghe thấy:

 

“Em biết rồi.”

 

15

 

Kỳ thực tôi đã biết từ lâu rồi.

 

Dây áo bên trong lớp áo ngủ của Cố Yến Bạch lộ ra.

 

Là bộ chiến bào nam tôi đưa cho anh ấy.

 

Vì sợ phá hỏng bầu không khí, anh chàng tham ăn này đành nhịn xuống không nói.

 

Dù hôm nay tôi làm gì hay nói gì, có lẽ anh ấy cũng sẽ lại dỗ dành tôi theo cách tôi thích.

 

Anh ấy không nỡ để tôi buồn.

 

Càng không nỡ mất tôi.

 

Lúc tôi giận dỗi không nghe thấy tiếng lòng của anh ấy, không biết anh ấy đã nghĩ gì trong lòng nhỉ?

 

Liệu anh ấy có đang lặng lẽ buồn khi bị bỏ lại ở nhà một mình không...

 

Tôi mở to mắt, rúc vào lòng Cố Yến Bạch, len lén nhìn xuống từ cổ áo anh ấy.

 

Tối qua tôi cứ ôm Cố Yến Bạch lải nhải, cố nhịn cả đêm không dám nhìn xuống người anh ấy.

 

Biết rõ anh ấy mặc gì bên trong mà không được "mạo phạm" cảm giác thật khó chịu!

 

Cả đêm cứ như có kiến bò trong lòng, ngứa ngáy đến mức tôi tỉnh dậy tự nhiên trước cả khi chuông báo thức reo.

 

May mà Cố Yến Bạch ngủ say, tôi mới dám để ánh mắt táo bạo của mình lướt trên người anh ấy.

 



Ơ, chỗ rốn sao lại thắt nơ bướm thế kia?

 

Hơi hối hận.

 

Bạn thân gửi đến mà tôi chẳng xem kỹ kiểu dáng gì cả.

 

Tôi lại khẽ kéo cổ áo ngủ ra thêm một chút.

 

Nuốt nước miếng, tôi rúc sâu hơn vào lòng anh, nheo mắt nhìn xuống.

 

Không phải.

 

Cái gì được buộc ở trên đó vậy?

 

Không nhìn rõ.

 

Bực thật!

 

"Ước gì xé nát cái áo ngủ này!"

 

Dục vọng bùng cháy, tôi vừa đưa tay định kéo cổ áo ngủ thì bắt gặp một đôi mắt ngái ngủ đang nhìn mình.

 

!

 

Sao anh ấy lại tỉnh rồi!

 

Hôm qua ôm anh ấy, tôi còn hứa là sẽ không ép buộc anh ấy mà!

 

Tôi bật dậy như cá chép, nhìn trời còn chưa sáng, nói dối không chớp mắt:

 

"Em, em phải đi công ty rồi, hôm nay có việc quan trọng."

 

Ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, tôi chạy vội ra khỏi phòng.

 

 

16

 

Sau khi tâm ý tương thông, những cử chỉ nhỏ như nắm tay, hôn môi dường như đã trở thành cơm bữa.

 

Cố Yến Bạch cũng thay đổi rõ rệt.

 

Từ một người kiệm lời, giờ anh ấy cũng thỉnh thoảng biết ghen.

 

Thậm chí, sau khi tôi ngủ say, anh ấy còn ôm tôi vào lòng lén hôn.

 

Đừng hỏi tôi làm sao biết được, tôi đã lắp camera giám sát.

 

Đã hứa không động vào anh ấy, vậy

thì những ngày "nhịn đói" này, tôi lén nhìn chồng mình tắm rửa chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ!

Cho đến hôm nay, tôi đang ngồi trong văn phòng vừa xử lý tài liệu vừa xem camera thì...



 

Cố Yến Bạch không biết đang lục lọi cái gì trong nhà, anh ấy lôi ra từ ngăn tủ cạnh bàn ăn tờ đơn ly hôn mà tôi đã chuẩn bị trước đây.

 

Sao lại để quên thứ này ở đây chứ!

 

Vỏ bọc của Cố Yến Bạch vất vả lắm tôi mới bóc được một lớp, nhỡ đâu anh ấy lại rụt rè trở lại thì sao?

 

Tôi vội vàng bỏ tài liệu xuống, tức tốc chạy về nhà.

 

Về đến nhà, chỗ Cố Yến Bạch thường đứng đợi tôi ở cửa lại trống không. Lòng tôi chùng xuống, có một dự cảm chẳng lành.

 

Trên bàn là tờ đơn ly hôn, nhưng người trong phòng lại không thấy đâu.

 

Ngay khi tôi gần như lật tung cả căn nhà lên, eo tôi bỗng bị một cánh tay ôm lấy, rơi vào một vòng tay quen thuộc.

 

Tôi vừa định lên tiếng thì cảm thấy một luồng lạnh lẽo ở cổ.

 

Cánh tay ôm eo tôi siết chặt hơn, như thể chỉ cần buông ra tôi sẽ biến mất.

 

"Cố Yến Bạch, em không muốn ly hôn với anh. Tờ đơn đó là của rất lâu trước đây rồi, lúc đó em tưởng anh không thích em, tưởng em trói buộc tự do của anh, nên mới nhờ trợ lý soạn sẵn."

 

Lực ở eo tôi nới lỏng một chút.

 

Tôi xoay người anh ấy lại, nâng khuôn mặt điển trai ướt đẫm lên, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt.

 

"Em không lừa anh.”

 

Chúng ta đã nói rồi, có vấn đề gì phải nói ra ngay, đừng để hiểu lầm.

 

“Tin em, được không?"

 

Cố Yến Bạch lúc này mới ngẩng đầu lên, chậm rãi buông tôi ra.

 

Đây là lần đầu tiên...

 

Anh ấy dám thể hiện sự sợ hãi trước mặt tôi.

 

Kìm nén niềm vui sướng trong lòng, anh chàng câm nhà tôi được tôi nuôi dưỡng cũng tiến bộ nhiều rồi.

 

Tôi còn muốn dỗ dành anh ấy thêm nữa, nhưng Cố Yến Bạch lại đột nhiên dùng ngôn ngữ ký hiệu.

 

"Đừng bỏ anh.

 

Vợ ơi, xin em đừng bỏ anh."

 

Hơi thở tôi như ngừng lại, tim nhói đau, lồng n.g.ự.c như bị xé toạc một góc, gió lạnh luồn vào từ

ng cơn buốt giá.

 

Tôi chợt nhớ đến bí mật đó.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv