Lời Tỏ Tình Thầm Lặng

Chương 9



Bí mật của Cố Yến Bạch.

 

Cơn đau khiến tôi gần như không thở nổi.

 

Cố Yến Bạch bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, sau khi được nhận nuôi lại rơi vào địa ngục.

 

Anh ấy thậm chí còn không nói được, không thể diễn tả nỗi đau của mình.

 

"Vợ ơi, đừng bỏ anh, xin em."

 

Tôi nghĩ chắc anh ấy đã nhớ lại những ký ức đau khổ trước đây.

 

Những ký ức đau khổ đã biến anh ấy thành ra như vậy.

 

Tôi nắm lấy đôi tay đang ra hiệu đầy hoang mang của Cố Yến Bạch, nuốt nghẹn nỗi đau trong cổ họng, đưa tờ đơn ly hôn đã hết hạn cho anh ấy.

 

"Xé nó đi."

 

Cố Yến Bạch sững người.

 

Tôi lặp lại: "Xé nó đi.”

 

Anh ấy có quyền từ chối tất cả.

 

Dù là bây giờ hay sau này, anh ấy đều có quyền phản kháng.

 

“Cố Yến Bạch, anh đừng sợ."

 

Đừng sợ mất mát.

 

Đừng khóc vì sữa đã đổ.

 

Đừng để những ký ức không đẹp đẽ của quá khứ giam cầm phần đời còn lại.



 

Những mảnh giấy vụn rơi đầy đất.

 

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ấy, không biết anh ấy đã khóc bao lâu, cả người như mất nước.

 

Tôi vừa định đi rót nước cho anh ấy thì cổ tay bị nắm lại.

 

Một sợi dây được đặt vào lòng bàn tay tôi, đầu kia buộc vào eo thon của ai đó.

 

Nước mắt Cố Yến Bạch còn chưa khô, gò má đã ửng đỏ.

 

Chất vải rất quen thuộc.

 

Quen thuộc đến mức tôi chỉ cần sờ vào là biết đó là bộ đồ nào.

 

"Anh mặc váy ngủ ren của em vào à?"

 

Tôi trừng mắt, chuyện này... có ổn không?

 

Cố Yến Bạch giơ tay lên: "Sợ em đòi ly hôn, muốn quyến rũ em."

 

... Đúng là đánh trúng điểm yếu của tôi rồi.

 

"Vậy cũng nên mặc cái của anh chứ?"

 

Chồng nhà ai lại chơi trò này chứ!

 

"Cái của anh lần trước em ngủ lén nhìn thấy rồi, không có gì mới mẻ."

 

Tôi, người đã bị phát hiện từ lâu mà không hề hay biết: "..."

 

17

 

Một năm sau.



 

Tôi đang ở nhà xử lý công việc của công ty.

 

Cố Yến Bạch vui vẻ bưng đĩa hoa quả lại gần, rất tự nhiên đút nho vào miệng tôi.

 

Sau khi ăn hết đĩa hoa quả, Cố Yến Bạch lại ghé sát vào tôi, mái tóc mềm mại cọ vào mặt tôi khiến tôi thấy nhột.

 

"Làm gì thế?"

 

Cố Yến Bạch ngẩng đầu lên, không nói được, chỉ liên tục chớp mắt với tôi.

 

Tôi thắc mắc: "Mắt anh bị ngứa à?"

 

Cố Yến Bạch hơi sững người, tức giận đến mức lông mày dựng ngược, bực bội ngồi phịch xuống ghế sofa đối diện.

 

Tôi nín cười, chậm rãi di chuyển ra sau lưng anh ấy, vùi đầu vào hõm cổ anh.

 

Một năm nay, Cố Yến Bạch dường như đã tăng cân, ôm vào cảm giác đầy đặn hơn nhiều.

 

"Đồ ngốc, em biết rồi mà."

 

Biết anh ấy yêu tôi.

 

Cho đến khi tôi bóc hết lớp vỏ bọc của anh chàng "củ hành" này, cuối cùng cũng có được trái ngọt của hạnh phúc.

 

Cố Yến Bạch không biết nói.

 

Nhưng mỗi khoảnh khắc ở bên anh ấy, đều đủ để khiến trái tim tôi rung động.

 

Ngày tôi gặp anh ấy, thời tiết không được tốt lắm.

 

Anh ấy ngồi xổm trên mặt đất, do dự đưa tay ra, nhận lấy chiếc khăn tay trong tay tôi.

Từ đó về sau, tôi trở thành nắng ấm của đời anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv