Lời Tỏ Tình Thầm Lặng

Chương 7



Nên anh ấy chỉ biết ngoan ngoãn đợi tôi tan làm, cùng tôi ăn cơm, cùng tôi đi dạo trong vườn.

 

Thậm chí vào dịp Tết năm đầu tiên, trong căn nhà vốn lạnh lẽo này, anh ấy đã b.ắ.n pháo hoa cho tôi xem.

 

Đó là thứ tôi đã năn nỉ cha mẹ vô số lần khi còn bé nhưng không được đáp ứng.

 

Cố Yến Bạch không thích nói chuyện với người ngoài tôi, thậm chí còn có chút tự kỷ khi ở trước mặt người khác.

 

Một người như vậy, nếu ném vào biển người sẽ chẳng ai hay biết.

 

Vậy mà anh ấy lại dùng cách tôi thích để lấy lòng tôi.

 

Nếu tình yêu phải dùng lời nói để diễn tả, vậy người câm sẽ nói yêu như thế nào?

 

Chỉ dựa vào những lời tự sự đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ấy, tôi đã ngang nhiên xông vào khu vườn bí mật của Cố Yến Bạch, ép buộc anh ấy nói yêu tôi.

 

Vì những lời tự sự đó, tôi đã cố chấp coi anh ấy như người bình thường.

 

Vì những lời tự sự đó, sau khi nghe thấy anh ấy thích tôi, tôi bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, đòi hỏi nhiều hơn.

 

Vì những lời tự sự đó, khi nó đột nhiên biến mất, tôi suýt nữa quên mất Cố Yến Bạch vẫn luôn là Cố Yến Bạch không biết nói.

 

Một khi tình yêu bắt đầu đi đường tắt, người ta thậm chí còn lười tìm hiểu sâu hơn về đối phương.

 

“Tớ muốn về nhà.”

 

Tôi đột ngột đặt ly rượu xuống.

 

Tôi bỗng nhiên rất nhớ Cố Yến Bạch.

 

Nhớ Cố Yến Bạch không biết nói, nhưng lại hay đỏ mặt.

 

Vừa quay người bước ra khỏi cửa, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

 

Một mùi hôi khó ngửi xộc vào mũi, tôi nhíu mày lùi lại vài bước, tránh xa gã đàn ông đang tiến lại gần.

 

“Lâm tiểu thư không nhớ tôi sao?”

 

Gã đàn ông dập tắt điếu thuốc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

“Nhà nghèo đến mức không mua nổi gương à? Loại người như anh cũng xứng để tôi nhớ sao?”

 

Nhìn gã đàn ông béo ú như hà mã trước mặt, tôi càng thêm chán ghét.

 

Lười nói nhảm với hắn, ngay lúc tôi bước ra khỏi cửa, khuôn mặt hắn bỗng lóe lên trong đầu tôi như tia chớp.

 



Trưởng nam Cố gia.

 

Tên xấu xí đã từng bắt nạt Cố Yến Bạch.

 

Chết tiệt, tôi phải đi tát hắn hai cái!

 

“Muộn thế này còn ra ngoài uống rượu, Cố Yến Bạch không thỏa mãn được cô à?”

 

Gã đàn ông nheo mắt, cười dâm đãng, “Cũng phải, dù sao anh ta cũng từng…”

 

Tay tôi đang giơ lên bỗng khựng lại giữa không trung. “Anh có ý gì?”

 

“Thì đúng như nghĩa đen của nó thôi.”

 

Hắn nhún vai, vẻ mặt đùa cợt càng đậm, giọng nói mang theo sự dụ dỗ.

 

13

 

“Cô muốn biết bí mật của anh ta không?”

 

Trong nhà yên tĩnh.

 

Tôi vừa đóng cửa, bàn chân đang ló ra ở góc ban công bỗng rụt rè thụt vào.

 

Liếc nhìn bóng mình phản chiếu trên cầu thang, tôi thản nhiên lên tiếng: “Cố Yến Bạch, xem đủ chưa?”

 

Một bóng người cao lớn xuất hiện sau cầu thang.

 

Cố Yến Bạch chậm rãi đi đến trước mặt tôi, không biết từ lúc nào đã thay một bộ đồ ngủ mới, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn tôi vô tội.

 

Chúng tôi im lặng nhìn nhau.

 

Cố Yến Bạch không nhịn được nữa, bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu.

 

“Tại sao anh ta lại đưa em về?”

 

Không hiểu sao trong không khí lại có mùi giấm chua.

 

Tôi hít hít mũi, giả vờ như không thấy vẻ tủi thân trong mắt anh ấy “Tình cờ gặp thôi, anh ta nói muốn thay thế anh, anh ta nói kết hôn với em đấy.”

 

“Vậy em nói thế nào?”

 

“Em thích anh ta sao?”

 

“Nhưng anh ta lăng nhăng lắm, anh ta nuôi rất nhiều phụ nữ…”



 

“Tuy anh không giúp ích gì được cho sự nghiệp của em, nhưng anh ta cũng không phải người tốt.”

 

Lo lắng rồi nhé.

 

Tôi cố gắng kìm nén nụ cười, nhìn Cố Yến Bạch ra sức dùng ngôn ngữ ký hiệu, vẻ mặt thờ ơ.

 

“Em đồng ý với anh ta rồi sa

o?”

 

Thấy tôi không phản ứng, Cố Yến Bạch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, kéo tay áo tôi.

 

Ồ.

Thì ra anh ấy cũng không phải chuyện gì cũng có thể giả vờ như không có gì.

 

Tôi bĩu môi: “Xem xét đã.”

 

Ánh mắt Cố Yến Bạch lập tức ảm đạm, bàn tay đang vội vàng khựng lại giữa không trung.

 

Đúng là đồ ngốc.

 

Tôi không nhịn được nữa, kéo cổ áo anh ấy lại rồi hôn lên môi anh.

 

“Đồ ngốc! Sao em có thể đồng ý được chứ!”

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhìn tên ngốc cuối cùng cũng chịu vươn móng vuốt nhỏ ra mà vừa tức vừa thương.

 

“Anh ta trông như hà mã ấy, em bị điên mới đi kết hôn với anh ta! Hôn một cái chắc phải dùng cả nước sát trùng!”

 

Cố Yến Bạch sững sờ tại chỗ.

 

Vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu khiến tôi không nhịn được lại kiễng chân hôn trộm thêm hai cái.

 

“Anh muốn nói thì em nghe, không muốn nói cũng không sao.”

 

Tôi véo má anh ấy, nghiêm túc nói.

 

“Cố Yến Bạch.”

 

Vỏ bọc của anh ấy quá cứng, cứng đến mức không thể dùng cách trực tiếp và rõ ràng để bày tỏ tình yêu.

 

Tôi vòng tay qua cổ anh ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo không chút tì vết, nhẹ nhàng nói:

 

“Nếu yêu em, t

hì chớp mắt nhé, được không?”

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv