Suốt ba năm, tôi chưa từng thấy anh ấy làm ký hiệu “yêu”.
Sự im lặng đã được dự đoán trước.
Anh ấy cúi đầu, tránh ánh mắt tôi.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tôi sợ mình sẽ phát điên nếu tiếp tục ở lại, sợ mình sẽ nói ra những lời khó nghe với anh chàng câm tự ti này.
Tôi lấy chìa khóa từ trong tủ, dùng sức mở cánh cửa sắp đổ.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường vắng vẻ lúc nửa đêm.
Gió lạnh thổi bay cơn giận, tôi mới nhận ra điều gì đó không đúng.
Tôi đâu có uống rượu, sao lại tức giận đến phát điên vì thái độ dửng dưng của Cố Yến Bạch suốt ba năm qua?
Tôi đạp mạnh phanh.
Tiếng lốp xe ma sát chói tai vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch.
Tim tôi đập thình thịch, tôi chợt nhận ra...
Tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của Cố Yến Bạch nữa.
11
Xe quay đầu, lái được một nửa đường thì tôi vẫn chưa về nhà.
Cô bạn thân bị tôi tóm được ở quán bar đang nhắm mắt tu ừng ực rượu, trông như còn chưa tỉnh ngủ.
“Cãi nhau với tiểu kiều phu nhà cậu à? Không phải anh ta câm sao? Cái này cậu cũng cãi nhau được hả?”
Một ly rượu vào bụng, cô bạn thân ghé sát lại, nháy mắt với tôi đầy ẩn ý.
“Chẳng lẽ… không hòa hợp?”
Rượu lạnh trôi xuống cổ họng, tự dưng lại thấy có chút đắng chát.
Nhìn cái khoản xé rách cả quần của anh ấy thì cũng không đến nỗi nào chứ.
“Hình như anh ấy yêu tớ, nhưng lại luôn trốn tránh tớ”
Đầu lưỡi càng thêm đắng chát, đắng đến mức mắt cay xè muốn khóc.
Tôi dụi dụi mắt, không muốn mình mất mặt ở nơi công cộng.
Khóc lóc vì đàn ông, không phải phong cách của tôi.
Càng cố gắng không nghĩ đến, hình ảnh đó lại càng hiện rõ trong đầu.
Ly rượu mạnh cứ thế tu ừng ực, gương mặt Cố Yến Bạch lại càng trở nên rõ ràng.
Cố Yến Bạch có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, nếu đội tóc giả lên thì bảo là mỹ nữ cũng chẳng sai.
Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đúng là thấy sắc nổi lòng tham.
Chỉ cần anh ấy ngồi đối diện, tôi có thể ăn thêm ba bát cơm.
Có mỹ nam trước mặt, làm gì cũng thấy vui gấp bội.
Nhưng sau đó, tôi bắt đầu về nhà sớm hơn, vô thức nhớ nhung, kỷ niệm những ngày đặc biệt chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Tôi cảm thấy, có người đang đợi tôi ở nhà.
Trong muôn vàn ánh đèn ngoài kia, cũng có một ngọn đèn được thắp lên vì tôi.
Tôi đã nói rồi, nhà tôi rất giàu.
Cho dù quay ngược thời gian lại một trăm năm, gia tộc tôi vẫn là quý tộc trong số những quý tộc.
Gia nghiệp luôn được đặt lên hàng đầu.
Mỗi người thừa kế đều được nuôi dạy theo khuôn mẫu định sẵn từ nhỏ.
Đến khi có thể gánh vác trọng trách, thế hệ trước mới buông tay, an nhàn rút lui khỏi vị trí cao.
Tôi ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp đặt của họ, chỉ là đôi khi sẽ len lén nghĩ, có lẽ khi tôi có thể gánh vác trọng trách rồi, họ sẽ có thời gian ở bên tôi.
Nhưng khi tôi được đưa đến vị trí đó, họ lại nói nửa đời người bị sắp đặt quá mệt mỏi, họ muốn sống cuộc sống của riêng mình.
Vậy còn tôi thì sao?
Tôi được sinh ra để làm người thừa kế, lẽ nào tôi đáng bị coi là gánh nặng?
Nói rằng họ không yêu tôi, nhưng họ chỉ sinh ra mỗi mình tôi.
Vào thời điểm thích hợp, họ giao công ty cho tôi, thứ gì tôi muốn đều có.
Nói rằng họ yêu tôi, vậy thì căn nhà trống rỗng, những ngày lễ chỉ có một mình, làm sao có thể chứng minh được tình yêu?
12
Sau khi cưỡng ép đưa Cố Yến Bạch về, tôi không nghĩ anh ấy sẽ tỏ ra vui vẻ gì với tôi.
Cuộc đời không được tự làm chủ, sinh ra đã câm, sống dở c.h.ế.t dở rồi được người phụ nữ đã cứu mình bắt về làm chồng.
Dù tôi có bất mãn với gia đình đến đâu, cũng phải thừa nhận, Cố Yến Bạch đúng là một kẻ đáng thương.
Mà kẻ đáng thương này lại còn hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa.
Ngày đầu tiên đón anh ấy về, tôi bị công việc công ty chôn chân, tối đó về muộn, đã quá giờ cơm.
Cố Yến Bạch không biết đã ngồi trước bàn ăn bao lâu, cứ ngóng ra cửa.
Cho đến khi bóng dáng tôi xuất hiện, anh ấy mới bật dậy, bưng đĩa thức ăn chạy vào bếp.
Chỉ vài phút sau, anh ấy lại bưng đĩa thức ăn nóng hổi ra.
Trên bàn có hai bát cơm.
Anh ấy đang đợi tôi.
Anh ấy đang đợi tôi cùng ăn cơm.
Thế giới của anh ấy rất nhỏ bé, nhỏ bé đến m
ức ngoài tôi ra, anh ấy thậm chí không giao tiếp với cả người giúp việc trong nhà.
Bởi vì anh ấy không biết nói.
Suốt ba năm, tôi chưa từng thấy anh ấy làm ký hiệu “yêu”.
Sự im lặng đã được dự đoán trước.
Anh ấy cúi đầu, tránh ánh mắt tôi.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tôi sợ mình sẽ phát điên nếu tiếp tục ở lại, sợ mình sẽ nói ra những lời khó nghe với anh chàng câm tự ti này.
Tôi lấy chìa khóa từ trong tủ, dùng sức mở cánh cửa sắp đổ.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường vắng vẻ lúc nửa đêm.
Gió lạnh thổi bay cơn giận, tôi mới nhận ra điều gì đó không đúng.
Tôi đâu có uống rượu, sao lại tức giận đến phát điên vì thái độ dửng dưng của Cố Yến Bạch suốt ba năm qua?
Tôi đạp mạnh phanh.
Tiếng lốp xe ma sát chói tai vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch.
Tim tôi đập thình thịch, tôi chợt nhận ra...
Tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của Cố Yến Bạch nữa.
11
Xe quay đầu, lái được một nửa đường thì tôi vẫn chưa về nhà.
Cô bạn thân bị tôi tóm được ở quán bar đang nhắm mắt tu ừng ực rượu, trông như còn chưa tỉnh ngủ.
“Cãi nhau với tiểu kiều phu nhà cậu à? Không phải anh ta câm sao? Cái này cậu cũng cãi nhau được hả?”
Một ly rượu vào bụng, cô bạn thân ghé sát lại, nháy mắt với tôi đầy ẩn ý.
“Chẳng lẽ… không hòa hợp?”
Rượu lạnh trôi xuống cổ họng, tự dưng lại thấy có chút đắng chát.
Nhìn cái khoản xé rách cả quần của anh ấy thì cũng không đến nỗi nào chứ.
“Hình như anh ấy yêu tớ, nhưng lại luôn trốn tránh tớ”
Đầu lưỡi càng thêm đắng chát, đắng đến mức mắt cay xè muốn khóc.
Tôi dụi dụi mắt, không muốn mình mất mặt ở nơi công cộng.
Khóc lóc vì đàn ông, không phải phong cách của tôi.
Càng cố gắng không nghĩ đến, hình ảnh đó lại càng hiện rõ trong đầu.
Ly rượu mạnh cứ thế tu ừng ực, gương mặt Cố Yến Bạch lại càng trở nên rõ ràng.
Cố Yến Bạch có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, nếu đội tóc giả lên thì bảo là mỹ nữ cũng chẳng sai.
Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đúng là thấy sắc nổi lòng tham.
Chỉ cần anh ấy ngồi đối diện, tôi có thể ăn thêm ba bát cơm.
Có mỹ nam trước mặt, làm gì cũng thấy vui gấp bội.
Nhưng sau đó, tôi bắt đầu về nhà sớm hơn, vô thức nhớ nhung, kỷ niệm những ngày đặc biệt chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Tôi cảm thấy, có người đang đợi tôi ở nhà.
Trong muôn vàn ánh đèn ngoài kia, cũng có một ngọn đèn được thắp lên vì tôi.
Tôi đã nói rồi, nhà tôi rất giàu.
Cho dù quay ngược thời gian lại một trăm năm, gia tộc tôi vẫn là quý tộc trong số những quý tộc.
Gia nghiệp luôn được đặt lên hàng đầu.
Mỗi người thừa kế đều được nuôi dạy theo khuôn mẫu định sẵn từ nhỏ.
Đến khi có thể gánh vác trọng trách, thế hệ trước mới buông tay, an nhàn rút lui khỏi vị trí cao.
Tôi ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp đặt của họ, chỉ là đôi khi sẽ len lén nghĩ, có lẽ khi tôi có thể gánh vác trọng trách rồi, họ sẽ có thời gian ở bên tôi.
Nhưng khi tôi được đưa đến vị trí đó, họ lại nói nửa đời người bị sắp đặt quá mệt mỏi, họ muốn sống cuộc sống của riêng mình.
Vậy còn tôi thì sao?
Tôi được sinh ra để làm người thừa kế, lẽ nào tôi đáng bị coi là gánh nặng?
Nói rằng họ không yêu tôi, nhưng họ chỉ sinh ra mỗi mình tôi.
Vào thời điểm thích hợp, họ giao công ty cho tôi, thứ gì tôi muốn đều có.
Nói rằng họ yêu tôi, vậy thì căn nhà trống rỗng, những ngày lễ chỉ có một mình, làm sao có thể chứng minh được tình yêu?
12
Sau khi cưỡng ép đưa Cố Yến Bạch về, tôi không nghĩ anh ấy sẽ tỏ ra vui vẻ gì với tôi.
Cuộc đời không được tự làm chủ, sinh ra đã câm, sống dở c.h.ế.t dở rồi được người phụ nữ đã cứu mình bắt về làm chồng.
Dù tôi có bất mãn với gia đình đến đâu, cũng phải thừa nhận, Cố Yến Bạch đúng là một kẻ đáng thương.
Mà kẻ đáng thương này lại còn hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa.
Ngày đầu tiên đón anh ấy về, tôi bị công việc công ty chôn chân, tối đó về muộn, đã quá giờ cơm.
Cố Yến Bạch không biết đã ngồi trước bàn ăn bao lâu, cứ ngóng ra cửa.
Cho đến khi bóng dáng tôi xuất hiện, anh ấy mới bật dậy, bưng đĩa thức ăn chạy vào bếp.
Chỉ vài phút sau, anh ấy lại bưng đĩa thức ăn nóng hổi ra.
Trên bàn có hai bát cơm.
Anh ấy đang đợi tôi.
Anh ấy đang đợi tôi cùng ăn cơm.
Thế giới của anh ấy rất nhỏ bé, nhỏ bé đến m
ức ngoài tôi ra, anh ấy thậm chí không giao tiếp với cả người giúp việc trong nhà.
Bởi vì anh ấy không biết nói.