Lời Tỏ Tình Thầm Lặng

Chương 5



9

 

Hai chữ “cơ bụng” cứ lởn vởn trong đầu tôi suốt cả ngày.

 

Tài liệu công ty chưa xử lý xong được trợ lý mang đến nhà.

 

Trước đây, sau khi ăn sáng với Cố Yến Bạch, tôi đều đi làm ngay.

 

Ai ngờ tên biến thái này lại giả vờ nghiêm túc.

 

Thực ra là muốn ở bên tôi thêm chút nữa nên mới ăn liền tù tì bốn năm bát.

 

Khóe môi tôi vô thức cong lên, trừng mắt nhìn cây bút trong tay.

 

Nhanh lên! Ký nhanh lên! Tôi muốn sờ cơ bụng!

 

Cố Yến Bạch không vào phòng làm việc, mà ngồi trên sofa cách đó không xa, giả vờ đọc sách.

 

[ Hôm nay vợ lại làm việc ở nhà, thật hạnh phúc khi có vợ bên cạnh! ]

 

[ Muốn lại gần vợ thêm chút nữa. ]

 

[ Có nên hỏi vợ có muốn ăn hoa quả không? ]

 

[ Nhưng vợ đang làm việc chăm chỉ, không biết có làm phiền vợ không, hu hu... ]

 

Tôi khẽ nhướng mắt, len lén liếc nhìn anh ấy.

 

Ngón tay Cố Yến Bạch quấn lấy quyển sách sắp thành hình chong chóng.

 

Anh ấy muốn dùng ngôn ngữ ký hiệu.

 

Nhưng lại sợ làm phiền tôi.

 

Đúng là nhát gan.

 

Tôi thở dài, giả vờ vươn vai, tỏ vẻ mệt mỏi sau khi làm việc.

 

“Anh yêu, anh gọt hoa quả cho em được không? Em muốn ăn nho.”

 

Đôi mắt của anh chàng nhát gan đối diện sáng rực lên.

 

Nhưng động tác lại không hề vội vàng, anh ấy từ từ đặt sách xuống, rồi gật đầu với tôi.

 

[ Anh và vợ đúng là tâm đầu ý hợp! ]

 

[ Lát nữa có thể lại gần vợ hơn một chút rồi. ]

 

[ He he he, vợ yêu thơm mềm của anh. ]

 

Một lát sau, bóng anh ấy phủ lên bàn làm việc.

 

Cố Yến Bạch nhẹ nhàng đặt đĩa hoa quả lên bàn, khẽ chạm vào vai tôi, ra hiệu hoa quả tôi muốn đã được chuẩn bị xong.



 

Vẻ mặt anh ấy lạnh nhạt như thể sắp đưa tôi đi Châu Phi đào than vậy.

 

Tôi cố tình lấy tay dính mực chạm vào dĩa “Ôi, bẩn rồi.”

 

Cố Yến Bạch đang định quay đi thì dừng lại, tôi tỏ vẻ khó xử, cầu xin: “Anh đút cho em được không?”

 

Cố Yến Bạch khựng lại, vành tai dần dần ửng hồng quen thuộc, anh ấy gật đầu một cách “miễn cưỡng”.

 

[ A a a a a, vợ bảo anh đút hoa quả cho nàng! ]

 

[ Anh có thể ở bên vợ thêm một lúc nữa rồi! Vợ thơm quá! Muốn vùi mặt vào... ]

 

Tôi chu môi về phía đĩa hoa quả “Muốn ăn nho.”

 

Những quả nho được vận chuyển bằng đường hàng không sáng sớm, từng quả căng mọng, óng ánh.

 

Kết hợp với những khớp ngón tay ửng đỏ vì căng thẳng của Cố Yến Bạch, tôi bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ.

 

Rõ ràng là anh ấy đang rất cẩn thận cầm một đầu quả nho, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng tôi.

 

Tôi há miệng đón lấy, ngay khi anh ấy sắp buông tay, tôi nhanh chóng thè lưỡi l.i.ế.m một cái.

 

Tôi thản nhiên nhai nho.

 

Cố Yến Bạch đứng sững như trời trồng.

 

Tôi cố gắng nín cười, há to miệng “Còn muốn ăn nho nữa.”

 

Chưa kịp dứt lời, tiếng đóng cửa phòng ngủ đã vang lên.

 

Trời dần tối, tia nắng cuối cùng khuất dần sau những đám mây.

 

Vị ngọt thanh mát của nho lan tỏa trong khoang miệng, tôi l.i.ế.m môi, vẫn còn chút lưu luyến.

 

Ánh mắt tôi vô thức nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

 

Món tráng miệng trước bữa tối đã được thưởng thức.

 

Giờ là lúc bắt đầu bữa chính rồi.

 

10

 

“Không được!”

 

Cố Yến Bạch giật mạnh áo ngủ xuống, nhảy dựng lên, hai tay khoanh trước ngực, mặt đỏ bừng.

 

Cảm giác ấm áp vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay tôi.

 

Cố Yến Bạch như muốn phá tung cánh cửa phòng ngủ.

 

Tôi tức giận.

 

Rõ ràng anh ấy cũng rất hưởng thụ!



 

Tôi vô tình liếc xuống phía dưới của anh, Cố Yến Bạch cứng đờ, càng ra sức phá cửa.

 

“Cố Yến Bạch, anh ghét em lắm sao?”

 

Không biết là do thất bại khi sắp đạt được mục đích, hay là

do những năm qua trong lòng tôi đã nảy sinh tình cảm khác với anh ấy ngoài dục vọng.

 

Tôi bỗng cảm thấy bất lực

Lột vỏ hành tây phải từng lớp từng lớp một, tôi biết chứ.

 

Nhưng củ hành tây này vỏ dày quá!

 

“Cố Yến Bạch, gần gũi em khiến anh khó chịu đến vậy sao?”

 

Tiếng phá cửa đột ngột dừng lại.

 

Cố Yến Bạch quay đầu lại, luống cuống nhìn tôi đang dần tiến lại gần anh ấy.

 

Bàn chân chạm vào sàn nhà lạnh ngắt, đầu óc tôi mới dần tỉnh táo lại.

 

Ba năm nay, Cố Yến Bạch chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?

 

Thấy tôi run rẩy vì lạnh, anh ấy theo thói quen bước đến.

 

Nhưng lại dừng lại trước mặt tôi, bàn tay đang đưa ra lại rụt về.

 

Anh ấy chỉ cúi đầu, lặng lẽ xỏ dép của mình vào chân tôi.

 

Tình yêu của Cố Yến Bạch quá tinh tế, tinh tế đến mức chỉ trong thoáng chốc, anh ấy đã thu lại những xúc cảm dè dặt vừa mới bộc lộ.

 

Kìm nén sự bực bội trong lòng, tôi ngẩng cao đầu “Em không ép anh nữa, vậy anh mặc đồ vào cho em xem được chứ?”

 

Bộ đồ ngủ bạn thân tặng hôm trước không chỉ có đồ nữ.

 

Mà còn có cả đồ nam.

 

Tôi lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra, nhét vào tay anh ấy.

 

Tôi đang mường tượng đủ điều thì Cố Yến Bạch cầm lấy bộ đồ, ngẩn người một lúc.

 

Hoàn toàn không có ý định làm theo ý tôi.

 

Cơn giận bị kìm nén lại bùng lên dữ dội.

 

Mắt tôi dần mờ đi.

 

“Cố Yến Bạch, anh có yêu em không?”

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh ấy, khát khao có được câu trả lời.

 

Vì anh ấy

, tôi đã đặc biệt đi học ngôn ngữ ký hiệu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv